Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 538: Muốn Trượt Tuyết 2

"Thật sao?" Cố Minh Thành kinh ngạc nhìn cậu bé: "Con có thể hiểu được?"

Bảo Sơn liếc anh ấy một cái, nói: "Rất đơn giản, con học xong cũng sẽ học với cô út chương tình cấp ba."

Cố Minh Thành: "..."

Khi Bảo Sơn bình tĩnh đi tìm em gái, Cố Minh Thành vẫn còn hơi ngơ ngác, anh ấy lo lắng nhìn Trần Ngải Phương, thấp giọng hỏi: "Vợ ơi, Bảo Sơn của chúng ta thông minh như vậy sao?"

"Chuyện này em cũng không biết." Trần Ngải Phương nói: "Gia Gia đang dạy con, em không chú ý lắm."

Họ quá yên tâm với hai đứa nhỏ, rất tự giác trong việc học và làm bài tập, còn có cô em chồng thông minh dạy dỗ nên Trần Ngải Phương cũng không để ý nhiều. Vả lại kỳ thi nào hai đứa cũng đạt thành tích xuất sắc, đều đứng nhất lớp, cô ấy rất hài lòng, nên không kiểm soát việc học của các con.

Về phần Cố Minh Thành, giống như bao người cha bây giờ, anh ấy không hề biết gì về quá trình học tập của con mình mà chỉ nhìn vào điểm số của lần kiểm tra.

Công việc của họ thật sự rất bận rộn, mỗi ngày huấn luyện cũng đã rất vất vả, về đến nhà ăn cơm thì trời đã gần tối, sao họ có nhiều thời gian suy nghĩ để quan tâm đến tình hình học tập của con cái ở nhà, giao việc học cho mẹ lo, hoặc là thả tự do.

Hiện tại, họ không đặt ra quá nhiều yêu cầu đối với hai đứa con, chỉ muốn chúng lớn lên khỏe mạnh, cố gắng thỏa mãn những nguyện vọng trưởng thành của họ là được rồi, dù chúng chọn làm gì, miễn là không làm điều gì tổn hại đến xã hội, tổn hại đến người khác, thì họ không phản đối.

Trước khi rời đi, Phong Lẫm nói với Trần Ngải Phương: "Chị dâu, phiền chị ở đây giúp chăm sóc Gia Gia với."

Hai người đương nhiên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, không ngờ sau này nhà mình lại có nhà khoa học.

Thân là đoàn trưởng, Phong Lẫm và Cố Minh Thành cần động viên binh lính tham gia thi đấu, dạy họ một ít kỹ thuật, thế hai người đã đi đến sân thi đấu xem thử.

Vợ chồng Cố Minh Thành thực sự rất ngạc nhiên.

Cố Di Gia ngẩng khuôn mặt trắng nõn, không tỳ vết lên nhìn anh, nhìn với vẻ rất ngoan ngoãn vô tội, dịu dàng nói: "Được, em chờ anh trở về."

Huống chi còn có Cố Di Gia kèm cặp, hai vợ chồng anh ấy rất yên tâm.

"Phiền gì chứ." Trần Ngải Phương mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, Gia Gia ở đây sẽ an toàn."

Trong gia đình họ, Cố Di Gia là người đọc sách nhiều nhất, đương nhiên là hai vợ chồng cũng thấy cô là người thông minh và có uy tín nhất trong việc học. Nếu cô đã nói như vậy thì chắc là đúng rồi.

Nhìn thấy anh trai mình nhìn qua, Cố Di Gia gật đầu nói: "Bảo Sơn rất thông minh, nếu có thể tiếp tục học tập, sau này có thể sẽ trở thành nhà khoa học."

Khi ngày càng có nhiều người đến, cuối cùng cuộc thi trượt tuyết cũng sắp bắt đầu.

Vẻ mặt Cố Di Gia vô tội: "Có lẽ là vì thời tiết quá lạnh, anh ấy lo lắng em sẽ bị bệnh."

Nhưng sau vui mừng qua đi, cả hai đã sớm ổn định lại.

"Chắc vậy." Trần Ngải Phương choàng lại khăn quàng cổ cho cô: "Nếu em cảm thấy có điều không thoải mái, cứ nói cho chị biết."

Đoàn trưởng Phong thực sự không yên tâm, anh nắm tay Cố Di Gia nói: "Gia Gia, anh sẽ quay lại đón em sau."

Cuối cùng, đoàn trưởng Phong cũng rời đi, Trần Ngải Phương hơi khó hiểu: "Sao trông dáng vẻ đoàn trưởng Phong lo lắng như vậy?"

Trang Nghi Giai cười khúc khích nói: "Thật ra tôi cũng rất muốn đi trượt tuyết. Tôi đã lớn đến chừng này mà vẫn chưa bao giờ trượt tuyết cả."

Trang Nghi Giai cười nói: "Lão Hứa chuẩn bị tham gia một cuộc thi trượt tuyết, lúc nãy tôi đã cùng anh ấy đi xem địa điểm trượt tuyết." Sau đó, cô ấy kể về địa điểm trượt tuyết: "Có nhiều nơi khá dốc, hầu hết người bình thường thực sự không dám trượt xuống, chỉ có họ là những người gan dạ. Nhưng tôi nghe nói rằng cứ đến mùa đông là họ lại lên núi tuần tra nên đã quen thuộc địa hình, chẳng trách họ dám đi trượt tuyết."

Sao mấy người đàn ông này đều giống nhau vậy? Không phải là do học theo đoàn trưởng Phong đó chứ?

Mấy người đoàn trưởng Phong vừa đi thì Trang Nghi Giai cũng đến.

Cô nhìn quanh rồi nói với chị dâu: "Chị dâu, em đi dạo gần đây."

"Được ạ."

Trang Nghi Giai thản nhiên nói: "Không đi, tôi phải đợi doanh trưởng Hứa của tôi trượt xuống đã."

Cố Di Gia quay sang Trang Nghi Giai đang kiễng chân nhìn thẳng vào sườn núi trượt tuyết: "Tôi muốn đi dạo một vòng, cô có đi không?"

"Đừng đi xa quá." Trần Ngải Phương dặn dò một tiếng, rồi để cô đi. Khu vực này khắp nơi đều có người, lại có binh lính tuần tra, chỉ cần không đi quá xa, không cần phải lo chuyện gì.

"Sao bây giờ cô mới đến?" Cố Di Gia tò mò hỏi.

Hai người nói chuyện một lúc thì nhìn thấy có người từ trên đỉnh núi trượt xuống, lập tức tỏ ra hưng phấn.

Tuy nhiên, họ đứng cách xa nhau, quần áo mùa đông lại dày nên không thể nhìn rõ trong những người trượt xuống là ai với ai, chỉ có thể biết được thứ hạng dựa vào những người lính báo cáo số lượng ở đó.

Biết rằng đoàn trưởng Phong và anh trai cô đều không tham gia cuộc thi, Cố Di Gia theo dõi một lúc, thì không còn hứng thú nữa.

Cố Di Gia nghe vậy cũng không có gì ngạc nhiên, nhìn cô ấy nói: "Sao doanh trưởng Hứa sao lại dẫn cô đi?"

Nhìn thấy Trang Nghi Giai gật đầu, Cố Di Gia không nói nên lời.

Cố Di Gia lập tức hiểu ra: "Doanh trưởng Hứa là cố tình dẫn cô đi xem địa điểm, khiến cô từ bỏ ý định trượt tuyết đúng không?"

Là một cô gái thành thị, mặc dù trong thành phố cũng có tuyết nhưng lại không có địa điểm trượt tuyết, những người thành phố như họ rất hiếm khi trượt tuyết. Vì vậy, cô còn thấy rất mới mẻ đối với cuộc thi trượt tuyết do quân đội tổ chức nên khó tránh khỏi việc cô cũng muốn đi trượt tuyết.

Nghe vậy, Cố Di Gia vẫy tay chào cô ấy rồi rời khỏi đây.

Cô cũng nhàm chán, nhìn đi nhìn lại, gặp những người quen trên đường thì chào hỏi họ một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận