Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 542: Xuất Bản 3

Truyện tranh khác với may quần áo, may quần áo chỉ là một công việc kinh doanh quy mô nhỏ, đối với cô mà nói, nó giống như kiếm chút tiền sinh hoạt, để giết thời gian, để cho mình không trở nên quá vô dụng, đối với cô đó cũng là một lựa chọn cuối cùng vì sức khỏe cô kém.

Còn nếu bộ truyện tranh có thể được xuất bản, nó sẽ tiếp cận được nhiều nhóm đối tượng hơn, mang lại cho cô một sự nghiệp đáng ngưỡng mộ hơn: Họa sĩ.

Đây là vốn liếng của cô ấy.

Cho dù ở đời này vì lý do sức khỏe, cô không thể làm nhiều công việc, nhưng cô cũng không muốn trở thành một kẻ vô dụng, chỉ có thể chờ đợi người khác nuôi mình.

Đời còn dài, phải có sự nghiệp riêng.

Phong Lẫm vừa rửa tay, vừa nhìn cô.

Khả năng quan sát của anh luôn nhạy bén, sao mà anh không thể cảm nhận được tâm trạng phấn khích của cô. Động tác lật trang sách của cô rất nhẹ nhàng, môi cô bất giác mím lại, hàng mi dài cong cong khẽ rũ xuống, không nhìn thấy được cảm xúc trong đôi mắt đó, nhưng xét theo phản ứng của cô thì tâm trạng của cô lúc này cực kỳ phấn khích.

Cuối cùng Cố Di Gia cũng lật xong bộ truyện tranh, sau đó đặt nó sang một bên, quay đầu nhìn đoàn trưởng Phong.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Cố Di Gia cũng ngừng ho, uống nửa cốc nước ấm trong tay anh.

"Anh Lẫm, từ nay em sẽ làm họa sĩ."

Đoàn trưởng Phong giật mình, vội vàng vỗ lưng cho cô, vội vàng nói: "Đừng kích động, hít vào, thở ra..."

Cố Di Gia tựa vào trong ngực anh, tựa cằm cô lên vai anh, để anh giúp cô dễ thở, thở dài nói: "Thật tốt quá..."

Cô nhảy lên nhảy xuống trong vòng tay anh, ôm mặt anh trong tay, hôn anh thật mạnh hết lần này đến lần khác.

Khi Cố Di Gia mới biết cầm bút, mẹ cô cũng đăng ký cho cô tham gia lớp học vẽ.

"Anh Lẫm."

"Em chưa bao giờ ngờ rằng mình có thể xuất bản các tác phẩm của riêng mình, trải nghiệm cuộc sống của em thay đổi đến vậy."

"Anh Lẫm, em kích động quá, em... Khụ khụ khụ..."

Đoàn trưởng Phong đáp lại một tiếng, khi nhìn thấy cô vui vẻ nhảy về phía mình, anh cũng sẵn sàng dang rộng vòng tay để ôm cô như anh đã làm hàng ngàn lần trước đây.

Mặt cô đỏ bừng, đôi mắt rưng rưng nước mắt sinh lý do ho dữ dội, trông ánh mắt cô mờ mịt, đáng thương lại dễ thương.

Tuy nhiên, việc học vẽ đối với cô chỉ là một kỹ năng, cô thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành họa sĩ.

Đối với người sức khỏe kém không nên có cảm xúc quá phấn khích, một khi quá phấn khích sẽ dẫn đến những hậu quả không tốt như ho khan, khó thở.

Ai ngờ những gì cô học được trước đây giờ đã trở thành thứ để cô kiếm tiền, ngay cả cô cũng không dám tưởng tượng rằng hiện tại mình có một thân phận khiến người khác phải cảm thán kinh ngạc.

Kiếp trước khi cô sinh ra, sự trưởng thành của trẻ em rất phức tạp, phải học cái này cái kia, chỉ cần kinh tế gia đình cho phép, cha mẹ sẽ đăng ký cho con học nhiều lớp năng khiếu. Trong số đó vẽ tranh là môn học có nhiều người chọn nhất, dù có năng khiếu hay không thì cũng phải học, vì nếu học được cái này thì sau này đi học cũng sẽ vận dụng được.

Mọi người đều học cho nên việc cô cũng đi học là điều không tránh khỏi.

Buổi tối khi đi ngủ, Cố Di Gia vẫn rất hưng phấn, trằn trọc mãi không ngủ được.

Đoàn trưởng Phong cười nói: "Khi thời tiết ấm hơn, chúng ta đi ăn nhà hàng nhé."

Cố Di Gia cười nói: "Không biết tiền nhuận bút là bao nhiêu, nhưng em đã hứa với anh, nếu có thể xuất bản, em sẽ mời anh đến nhà hàng ăn." Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Đoàn trưởng Phong, khi nào anh rảnh vậy, em đang mời anh đến nhà hàng ăn đó."

Anh bình tĩnh chuyển chủ đề: "Đồng chí Phương nói ngày mai sẽ đến gặp em, sẽ chuyển tiền nhuận bút cho em."

"Không có việc gì, vậy anh đợi một lát rồi ăn nhen."

Mặc dù Phong Lẫm không hiểu ý cô nhưng anh có thể cảm nhận được cảm xúc của cô từ trong lời nói.

Cuối cùng, đoàn trưởng Phong phải đắp chăn cho cô, kéo cô làm vài bài thể dục trước khi đi ngủ, cuối cùng tiêu hao hết năng lượng hưng phấn của cô, để cô chìm vào giấc ngủ.

Hậu quả của việc tập thể dục quá muộn là sẽ không thể dậy nổi vào ngày hôm sau.

Cuối cùng khi Cố Di Gia tỉnh dậy thì Phương Mỹ Di và Trang Nghi Giai đã đợi cô rất lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận