Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 550: Chúc Tết Nhà Sư Đoàn Trưởng Phương 3

" bán rất đắt hàng trong thành phố. Nhiều đứa trẻ thích chó mèo và hoa ở bên trong, thật ra mấy cậu vẽ các bức tranh vừa đáng yêu vừa thú vị, mấy đứa nhóc nhìn xong thì không thể nào dời mắt. Cậu chờ nhé, chờ qua năm mấy đứa nhỏ có tiền mừng tuổi, đến lúc đó bán được nhiều hơn nữa..."

Phương Mỹ Di càng kể càng kích động, tuy cô ấy coi trọng bộ truyện tranh ngắn này, nhưng mọi thứ vẫn phụ thuộc vào doanh số bán ra như thế nào.

Bây giờ có thể thấy được doanh số bán ra đã đạt được, nhưng sao lại không khiến cô vui vẻ?

Cố Di Gia cũng rất phấn khích. Nếu bán đắt thì bọn cô cũng được chia hoa hồng.

Cô cười đáp: "Tớ và Nghi Giai đã vẽ xong bản thảo cho kỳ tiếp theo rồi, khi nào cậu đi làm trở lại thì đến lúc đó cậu có thể đến chỗ tớ lấy."

"Tốt quá đi mất." Phương Mỹ Di mừng rỡ kéo tay cô: "Qua mùng bảy thì tớ đi làm lại."

Hai người nói về truyện tranh ngắn ở bên này đã thu hút mọi người.

Hôm nay, những người đến đây đều là các lãnh đạo trong quân đội và người nhà bọn họ, mấy thím ngồi nói chuyện với nhau, các câu chuyện không tránh khỏi mấy chủ đề hôn nhân con cái của các cô gái ở đây.

Vì thế mọi người vừa hâm mộ vừa tò mò không thôi, nhưng chuyện này cũng chỉ nói trong khu tập thể, người bên ngoài còn chưa nghe được gì cả.

Với lứa tuổi như mấy thím thì không thích đọc mấy loại truyện cho con nít như này, nhưng điều giữ chân bọn họ ở lại là việc có đồng chí trong quân đội vẽ các bức tranh đó, chỉ riêng điều này cũng khiến mấy thím sẵn lòng xem một lần.

Thật ra chuyện này được truyền ra hết khu nhà tập thể vào năm ngoái rồi.

Một nhóm người tụ lại cùng nhau lật xem thứ mới lạ này.

Không ít người nhìn Cố Di Gia đầy ngạc nhiên, bọn họ không ngờ rằng trong quân đội lại có một họa sĩ, còn ở ngay cạnh bọn họ nữa, chuyện này chắc hẳn đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Cố Di Gia âm thầm giơ ngón tay cái lên cho cô ấy.

Nếu vào năm ngoái thì bọn họ sẽ hỏi chuyện cưới xin của Phương Mỹ Di, nhân tiện còn hỏi người đã kết hôn như Cố Di Gia thì khi nào sẽ sinh con. Thế nhưng giờ đây mọi người đều chú ý đến câu chuyện của hai người.

Phương Mỹ Di thấy mọi người đều truyện tranh ngắn thu hút nên cô ấy nháy mắt với Cố Di Gia.

Ngày nay, người làm công tác văn hóa luôn được người khác tôn trọng.

"Vợ của đoàn trưởng Phong xuất bản truyện tranh ngắn à? Đó là gì thế?"

Phương Mỹ Di mỉm cười tít cả mắt, cô ấy kể lại chuyện Cố Di Gia và vợ của doanh trưởng Hứa cùng hợp tác xuất bản truyện tranh ngắn, cô ấy lấy ra hai quyền truyện tranh ngắn được đặt ở dưới gầm bàn cho mọi người cùng xem.

Quá thông minh!

Nhờ Bảo Hoa khoe khoang mà những người ở khu tập thể đều đã biết hết, vì trời quá lạnh nên mọi người không tiện rời khỏi nhà. Hơn thế nữa, vì để có thể ung dung ăn tết, Cố Di Gia và Trang Nghi Giai cũng ở nhà vẽ bản thảo.

Ba cô gái lén lút trao đổi bằng mắt, đột nhiên có một âm thanh quái gở vang lên: "Tôi nói nè, mấy cô gái thừa dịp còn trẻ thì hãy kết hôn và sinh con đi, để sau này lớn tuổi rồi thì khó mà có con."

Cô ấy có ý đồ đem truyện tranh ngắn đến đây, chỉ vì cô ấy muốn rời sự chú ý của mọi người vào những lúc quan trọng, tránh cho mấy thím lại bắt đầu hối cô ấy kết hôn.

Chờ đến khi Phương Mỹ Hà và đoàn trưởng Du đến nhà bác cả chúc tết thì phát hiện mấy thím bận đọc truyện tranh ngắn nên không giục cô ấy sinh con nữa, vì thế lập tức giơ ngón tay cái về phía em gái.

Câu nói ấy vừa thốt lên thì đã gộp cả ba đồng chí nữ bao gồm cả Cố Di Gia.

Phương Mỹ Di là người nóng nảy, lúc này cô ấy không không nhịn được nữa nên nói: "Thím Quế Hoa ơi, lời của thím nói không đúng chút nào, các bậc vĩ nhân đều nói phụ nữ có thể gánh nửa vùng trời, chúng tôi là những nữ đồng chí đi làm vì xây dựng tổ quốc, bây giờ phụ nữ không còn ở nhà sinh con và hầu hạ cha mẹ chồng đâu..."

Trời ạ, nói vớ vẩn gì thế!

Nhưng người đó lại thấy chưa đủ nên nói tiếp: "Sớm muộn gì mấy đồng chí nữ cũng phải lập gia đình, nếu vì công việc mà trì hoãn thì sau này sẽ hối hận thôi. Sau này còn có thể đi làm, tốt nhất là kết hôn rồi mau chóng sinh con, chờ con lớn sẽ có thời gian rảnh, đến lúc đó đi làm cũng không muộn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận