Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 551: Chúc Tết Nhà Sư Đoàn Trưởng Phương 4

Thím Quế Hoa không vui chút nào, bà ấy cảm thấy bà ấy là người từng trải, bà ấy có ý tốt nên đưa ra một số lời khuyên cho các đồng chí nữ trẻ tuổi này, nhưng bà ấy không ngờ rằng lòng tốt của mình lại bị xem là ý xấu.

Phương Mỹ Di cũng không để tâm xem bà ấy vui hay không vui, cô ấy nói tiếp: "À đúng rồi, thím Quế Hoa, cháu nhớ là con dâu của thím cũng không đi làm, nghe nói phải ở nhà sinh con và hầu hạ thím, mà thím cũng không đi làm... Thím nói chờ con lớn thì đi làm cũng không muộn, vậy sao thím không đi làm?"

Sao thím Quế Hoa không hiểu mấy lời mỉa mai của cô ấy cho được, bà ấy tức giận: "Tôi muốn ở nhà chăm cháu không được à?"

"Không phải thím có con dâu ư? Chẳng lẽ cô ấy không muốn chăm sóc con mình, mà phải nhờ một người đã có con lớn tồng ngồng đi chăm cháu nữa ư?"

Thím Quế Hoa: "..."

Thím Quế Hoa bị Phương Mỹ Di nói đến nổi nghẹn họng, bà ấy chưa kịp đứng dậy cãi nhau thì Tống Nguyệt Mai đã quát: "Mỹ Di, sao con có thể nói chuyện với người lớn như thế?"

Mặc dù lời nói của thím Quế Hoa không lọt tai chút nào, khiến người khác cảm thấy không thoải mái, nhưng mọi người đều là hàng xóm nên cũng hiểu rằng tính tình bà ấy thế nào, thật ra mọi người cũng lười đáp lại, dù sao thì cũng không thể nào nhúng tay vào chuyện nhà người ta.

Tối đó Phương Mỹ Di là bậc con cháu, trước mặt mọi người hạ bệ bà ấy thì cô ấy cũng không đúng.

"Con bé đó mà còn nhỏ à? Qua năm sau là hai mươi bốn rồi đúng không? Nguyệt Mai à, hai mươi bốn đã là gái lỡ thì rồi..."

"Đúng rồi..."

Tống Nguyệt Mai vừa cùng mọi người khuyên bảo vừa nháy mắt với con gái.

"Nguyệt Mai nói đúng đó, tính tình của Mỹ Di vẫn còn con nít dữ lắm."

"Con bé là đứa nhóc thật thà, đôi khi nói chuyện không lọt tai, chúng ta là người lớn thì không nên hẹp hòi như thế."

Phương Mỹ Hà bày tỏ sự đồng ý, cô ấy nhếch miệng nói: "Trước khi chị kết hôn, mỗi lần bà ấy gặp chị thì luôn tỏ vẻ chân thành, bà ấy khuyên chị đừng chọn làm gì, để đỡ phải mắc công chọn tới chọn lui rồi không chọn được người đàn ông nào để kết hôn. Sau đó khi thấy chị và lão Du hẹn hò, sắc mặt bà ấy như thể đang ăn phải thứ gì đó rất khó nuốt, chị cười muốn đau bụng."

Tống Nguyệt Mai la rầy con gái, rồi dịu giọng nói vài câu với thím Quế Hoa: "Bà đừng nhớ mấy chuyện đó, con bé vẫn còn là con nít."

Cố Di Gia nghe thấy thế thì nhận ra rằng mấy thím đều bênh Phương Mỹ Di.

"..."

Những người khác cũng bồi thêm mấy câu: "Đúng đó, Mỹ Di vẫn còn nhỏ mà."

Tống Nguyệt Mai híp mắt, bà ấy cười đáp: "Ở trong mắt tôi, chỉ cần chưa kết hôn thì đều là con nít."

Cố Di Gia tò mò hỏi: "Sau đó thì sao?"

Phương Mỹ Di thấy thế bèn kéo Cố Di Gia và chị gái chuồn ra khỏi chỗ đó và về phòng cô ấy, cô ấy vẫn còn nghe thấy tiếng của thím Quế Hoa ở bên ngoài.

Sức chiến đấu của thím Quế Hoa có thể sánh ngang với bà cụ Tiền, không biết sẽ làm gì tiếp theo.

Tuy Phương Mỹ Di nghe lời mẹ rời khỏi chỗ đó nhưng cô ấy vẫn bực bội: "Thím Quế Hoa đúng là to mồm thật, bản thân có nhiều tật xấu như thế nhưng lại thích ra vẻ với vãn bối, bà ấy không nhìn lại mình xem có giống bậc trưởng bối hay không?"

Nghĩ đến chuyện gì đó, cô ấy quay đầu lại nói với Cố Di Gia: "Thím Quế Hoa có một người con gái, bà ấy còn muốn gả con gái cho đoàn trưởng Phong."

Phương Mỹ Hà nói: "Em biết đó, trước giờ đoàn trưởng Phong cũng không để ý đồng chí nữ nào, thím Quế Hoa muốn giới thiệu cũng không có cơ hội, sau đó con gái của thím ấy gả cho một thanh niên tri thức ở nông trường, cùng cậu thanh niên tri thức đó về thành phố."

Chồng của thím Quế Hoa là cán bộ trong quân đội, nhà trai cũng chỉ muốn cha vợ giúp đỡ để về thành phố không biết cuộc sống con gái của thím Quế Hoa và nhà trai khi về thành phố thì thế sẽ nào đây.

Phương Mỹ Di nhíu mày: "Em đã gặp thanh niên tri thức đó rồi, nếu về thành phố thì thím Quế Hoa mới gả con gái cho."

Cố Di Gia có nghe nói trụ sở phụ cận có một nông trường, cách chỗ này khoảng nửa tiếng đi xe, ở nông trường đó có không ít thanh niên tri thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận