Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 569: Không Cho Ngủ Trên Giường 2

Cố Di Gia nghĩ đến điều gì đó, cô ngoảnh mặt lén nhìn về phía nhà cô ấy nhìn nhưng không thấy gì cả.

Cô hỏi nhỏ: "Chị dâu Hồng Tú, nhà chị ai nấu cơm vậy?"

Chị dâu Hồng Tú ở đây thì ai là người đang ở trong bếp nhóm lửa? Là Đại Hoa sao?

Chu Hồng Anh thấy dáng vẻ tò mò của cô cũng không hề để bụng, ngược lại càng muốn cười hơn.

Nói chung những người xinh đẹp luôn dễ dàng để lại ấn tượng tốt cho người khác, cho dù là làm gì đi nữa, chỉ cần không phải chuyện gì quá đáng thì người khác cũng sẽ có cảm tình.

Tính tình của Chu Hồng Anh ngại ngùng dịu dàng nhưng lại nhát, không giỏi ăn nói nhưng lại dễ nhận biết người tốt hay người xấu.

Cô ấy rất thích nhà đoàn trưởng Cố, chưa nói đến việc Trần Ngải Phương săn sóc cho cô ấy, Bảo Hoa và con của cô ấy là bạn thân thì mỗi khi cô ấy cùng con gái đến nhà thăm hỏi, Cố Di Gia đều sẽ rót nước đường nâu cho họ uống, mỗi lần con gái của cô ấy đến nhà cô chơi thì túi áo luôn đầy ắp kẹo, cứ như kẹo là thứ miễn phí vậy.

Chu Hồng Anh dịu dàng nói: "Đại Hoa với cha nó đang làm cơm trưa đấy."

Trái tim của chính ủy Mã nhức nhối, bị cô nói mà nghẹn cả họng.

Trong lòng anh ấy thầm nghĩ, bảo sao đoàn trưởng Phong bằng lòng ở nhà nấu cơm cho vợ, cưới được người đẹp như tiên thì phải cung phụng chứ.

Cố Di Gia nói: "Không có gì đâu, em chỉ đi ngang qua nên trò chuyện với chị dâu Hồng Anh thôi ạ." Sau đó cô tâng bốc anh ấy hết lời: "Nghe chị dâu bảo, bây giờ anh nấu cơm không còn bị khét nữa rồi, anh giỏi thật đấy."

Nói xong anh ấy bèn nhìn Cố Di Gia, anh ấy luôn biết em gái của lão Cố rất đẹp. Trời lạnh thế này, ai nấy cũng mặc rất dày, cô cũng vậy nhưng vẫn cứ xinh đẹp như thế, như có tiên khí vây quanh.

Cố Di Gia muốn nói gì đó thì lại thấy chính ủy Mã ló đầu ra khỏi bếp, anh ấy thấy Cố Di Gia xuất hiện ở cửa nhà mình thì lấy làm kinh hãi mà xoa xoa tay bước tới.

"Sao lại không vất vả được?" Cố Di Gia ngạc nhiên nhìn anh ấy: "Bây giờ ngày nào em cũng phải phác thảo, thời gian ngủ gần như bị giảm bớt rồi, nếu không Mỹ Di về lại hối thúc bản thảo nữa. Chuyện này không vất vả sao?"

"Thật ạ." Cố Di Gia đã biết bây giờ chính ủy Mã là người nấu cơm nhiều nhất ở trong nhà họ, nhưng cô vẫn hỏi thêm một câu: "Anh ấy nấu cơm có ngon không?"

Dường như Cố Di Gia không nghe thấy lời mỉa mai của anh ấy, cô cười híp mắt nói: "Anh trai em với đoàn trưởng Phong thông cảm cho sự vất vả của các đồng chí nữ tụi em, phải biết rằng công việc của các đồng chí nữ tụi em cũng rất vất vả đó nha."

"Em Cố, sao em lại đến đây?" Chính ủy Mã tưởng rằng cô có việc gì đó nên bước đến hỏi.

"Cũng tạm." Chu Hồng Tú cười nói: "Không đến mức nấu khét đâu, có thể nuốt được."

Anh ấy cười mà lòng không vui nói: "Cũng tạm thôi, anh học từ anh trai em, đoàn trưởng Cố ấy mà."

Ngay cả chính ủy Mã cũng không thể không thừa nhận, cô em gái của lão Cố rất tài năng, tuy không ra ngoài nhưng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền, trở thành người làm công tác văn hóa mà mọi người tôn trọng.

Chính ủy Mã: "..."

Chính ủy Mã nói không lại cô, anh ấy cảm thấy cô với cô bé lanh lẹ Bảo Hoa kia không hổ là cô cháu, mồm miệng quá.

Chính ủy Mã nói: "Đồng chí nữ tụi em vất vả chỗ nào?"

Chính ủy Mã lại bị nghẹn họng, suýt nữa quên cô gái này là người làm công tác văn hóa. Nghe bảo cô với vợ của doanh trưởng Hứa cùng vẽ truyện tranh ngắn, mấy đứa nhóc trong khu tập thể muốn giành giật đến điên đầu, trẻ em rất thích đọc, ngay cả đứa con gái thứ hai và thứ ba của anh ta cũng không phải là ngoại lệ.

Anh ấy quyết định vẫn nên rút lui thôi: "Anh còn đang nấu cơm trong nồi, không nói chuyện với em nữa đâu."

Cô ấy biết rằng Cố Di Gia thông cảm cho phụ nữ nên mới chĩa mũi dùi vào lão Mã. So với trước kia, bây giờ mẹ con cô ấy đã thích lão Mã hơn rồi, ít nhất là bọn họ không cần phải sống túng thiếu khổ cực nữa.

Nhưng cô ấy không hề tức giận, ngược lại còn rất thích kia kìa.

Chu Hồng Anh nhìn anh rời đi, nhìn thế nào trông cũng giống như đang chạy trối chết, cô ấy lại nhìn sang Cố Di Gia đang cười tủm tỉm, sao cô ấy lại không biết cô đang cố ý chứ.

Cố Di Gia nói chuyện với Chu Hồng Anh thêm chốc lát rồi rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận