Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 576: Sốt 1

Cố Di Gia đã thỏa mãn được cơn hóng chuyện của mình, đợi đến lúc đoàn trưởng Phong tan làm quay về nhà thì cô còn chia sẻ với anh thêm lần nữa.

Thật ra đoàn trưởng Phong không hề có hứng thú với chuyện riêng của người khác, chuyện của một tên đàn ông cặn bã không liên quan gì đến mình thì anh lại càng không hứng thú hơn, nhưng vợ mình đã thích nghe ngóng những chuyện như này, còn chia sẻ với mình nữa nên đương nhiên anh sẽ không từ chối mà yên lặng ngồi nghe, không phát biểu ý kiến gì cả.

Cố Di Gia bước đến trước lò sưởi ngồi cạnh anh, vô cùng tức giận nói: "Đúng là ác giả ác báo! Nếu người làm chuyện xấu trên đời này đều bị báo ứng thì tốt biết mấy."

Phong Lẫm dùng muỗng khuấy nồi canh gà, nghe thấy vậy thì nhìn về phía cô, ánh mắt lóe lên ý cười.

Suy nghĩ này đúng là trẻ con, nhưng nó cũng là suy nghĩ của những người sống thành thật nhất trên đời này.

Phong Lẫm bưng một chén canh gà lên, chén canh vẫn còn hơi nóng nên anh đặt nó lên chiếc ghế thấp bên cạnh, sau đó quay sang bên kia nấu nước sôi lên để bỏ mì vừa được cán xong vào.

Chờ khi canh gà nguội bớt đi thì anh nói: "Uống chén canh gà trước đi."

Cố Di Gia cúi đầu, vui vẻ uống canh gà, chẳng mấy chốc sự chú ý của cô đã được dời đi: "Đúng rồi, hôm nay Mỹ Di đến để đưa tiền nhuận bút cho em đấy, anh có biết tiền nhuận bút lần này là bao nhiêu không?"

Chỉ một quyển sách như vậy thôi nhưng cũng có thể kiếm được tiền, đây là điều người khác không thể tưởng tượng được.

Cố Di Gia rất vui vẻ, cô không chỉ vui vì mình có thể kiếm được tiền mà còn là vì được chồng mình khen nữa, cô trông như một cô bé thi được một trăm điểm nên muốn được người khác khen.

Sau khi đoàn trưởng Phong nghe cô nói thế thì lại nói thêm vài con số nữa, mặc dù không đúng nhưng cũng không chênh lệch là bao.

"Ừm, rất giỏi!" Đoàn trưởng Phong cười gật đầu: "Vợ anh giỏi thật đấy."

Đoàn trường Phong nhớ lại tiền nhuận bút của đợt trước: "Một trăm đồng đúng không?"

Quả nhiên tự kiếm tiền vẫn là tốt nhất, làm một con sâu gạo không có cảm giác thành tựu gì cả.

"Bao nhiêu?" Phong Lẫm thuận theo lời cô hỏi hỏi ngược lại, trông bộ dạng cười híp mắt của cô thì anh biết có lẽ cũng không ít đâu.

"Đợi trời đẹp hơn chút em sẽ đưa anh vào thị trấn đế mua quà, anh và anh cả, chị dâu, Bảo Sơn Bảo Hoa đều có phần hết!" Cô nói như một phú bà giàu có: "Đúng rồi, em còn muốn mời mọi người ăn một bữa nữa, muốn ăn gì thì cứ chọn thoải mái!"

"Làm gì ít như thế chứ!" Cố Di Gia phản bác: "Bây giờ đã xuất bản đến kỳ thứ ba rồi, nghe nói còn được bán ở thành phố khác nữa, lượng tiêu thụ cũng không tệ nên đương nhiên tiền nhuận bút của bọn em cũng nhiều hơn rồi."

Cố Di Gia thừa nước đục thả câu: "Anh đoán xem!"

Cố Di Gia vui vẻ nói: "Anh Lẫm, em có giỏi không?"

Chớp mắt đã đến tháng Ba, luồng không khí lạnh đột nhiên ập đến, nhiệt độ cũng giảm xuống, không tốt hơn lúc tháng Giêng là bao.

Anh hơi ngạc nhiên, thì ra tiền nhuận bút lại nhiều đến thế cơ à? Hơn nữa nó chỉ mới là của một kỳ thôi, nếu cứ xuất bản tiếp nhiều kỳ như thế tiền nhuận bút sẽ còn tăng không ngừng nữa...

Lần này Cố Di Gia còn bệnh nặng hơn năm ngoái lúc mẹ chồng Quản Tễ ở đây nữa, có thể nói nó kéo đến thế như chẻ tre, khiến mọi người đều bị doạ một phen.

Đây là tiền tự cô kiếm được, không phải là tiền lương của đoàn trưởng Phong, cũng không phải là của hồi môn của anh trai và chị dâu cho mà nó thuộc về cô, là chính tay cô kiếm được, lúc tiêu thì cảm thấy rất sướng tay, cũng vô cùng thỏa mãn.

Cố Di Gia tính thì hay lắm, nhưng cô lại không ngờ mình lại đổ bệnh vì một cơn rét mùa xuân.

Có lẽ là do cổ họng quá khô, nên giọng nói của cô mới nghe khàn khàn như thế, nó khiến gương mặt tái nhợt kia trông đáng thương yếu đuối hơn nữa.

Cô nhìn người đàn ông đang ngồi canh giữ bên giường mình.

Ban đầu Cố Di Gia sốt đến mức mơ màng, mãi cho đến khi cơn sốt hạ bớt rồi thì cuối cùng cũng tỉnh táo hơn.

Phong Lãm thấy nhiệt độ cơ thể cô không bình thường nên đã vội vàng cho cô uống thuốc hạ sốt, đợi khi cô hạ sốt rồi thì quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi, anh lại phải thay quần áo cho cô, cho cô uống nước để bổ sung nước cho phần mồ hôi đã toát ra.

Cô nói đầy tủi thân: "Anh Lẫm... Em khó chịu quá..."

Nửa đêm nửa hôm cô đột nhiên sốt cao.

Phong Lẫm vén mái tóc bên thái dương đã bị mồ hôi làm ướt, dịu dàng đáp: "Gia Gia, em có khát không, có muốn uống thêm chút nước không?"

Cố Di Gia lắc đầu, nói nhỏ như đang lẩm bẩm một mình: "Em không muốn uống..."

Lúc nãy cô đã uống rất nhiều nước rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận