Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 581: Hình Như Em Béo Lên Rồi... 2

"Đoàn trưởng Hứa nói thế nào?" Cố Di Gia tò mò.

Trang Nghi Giai đáp bằng giọng điệu rất kiêu ngạo: "Đương nhiên anh ấy khen ngon rồi."

Cố Di Gia nghe xong thì cười không ngừng, cô cảm thấy doanh trưởng Hứa là rất thương vợ nên có lẽ vợ mình nấu gì thì cũng cảm thấy ngon cả.

Nhưng hôm nay không cần cô Trang đây phát huy tài nấu nướng của mình đâu, vì Mạnh Xuân Yến đã làm bữa trưa mang qua đây cho cô rồi, thấy Trang Nghi Giai ở đây cũng cảm thấy bình thường, bữa trưa hôm nay Mạnh Xuân Yến làm nhiều hơn thường ngày nên đã mang thêm một phần cho Trang Nghi Giai.

"Chị dâu, làm phiền chị rồi." Trang Nghi Giai ngại ngùng gãi đầu.

Mạnh Xuân Yến cười: "Có gì mà phiền với không phiền chứ, trùng hợp hôm nay chị nấu nhiều nên thêm phần của em cũng không sao cả."

Thấy Trang Nghi Giai ở đây trông chừng nên cô ấy cũng yên tâm, không cần phải chăm chăm lo Cố Di Gia ở nhà một mình nữa.

Mạnh Xuân Yến nghĩ thầm, thấy một cô gái xinh đẹp bệnh đến mức phờ phạc như thế thì không ai không xót xa, ai cũng muốn chăm sóc cô, cứ như sợ là chỉ cần lơ là một lúc, khi cô ho thì không ai rót cho cô ly nước vậy.

Cố Di Gia bật cười: "Sao có thể đẩy hết mọi chuyện cho cô được chứ?"

"Tôi đã nói từ lâu rồi." Trang Nghi Giai cười híp mắt: "Tôi còn nói với anh ấy thật ra ban đầu tôi đến đây để xem mắt là vì ở đây có cô nữa. Tôi đã nghĩ nếu như sau này gả đến đây, ngày nào cũng có thể ngắm nhìn một người đẹp như thế thì làm việc gì cũng có động lực."

Lúc Trang Nghi Giai thăm bệnh thì cũng không quên công việc, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Cố Di Gia vùi người vào trong chăn cười: "Tốt nhất cô đừng để doanh trưởng Hứa nghe được câu này, nếu không thì cậu ấy sẽ ghen mất."

Một năm này Ngọc Phượng cười ngày càng nhiều hơn, trông cũng hoạt bát hơn ngày xưa.

Cố Di Gia không kìm được bật cười.

Đương nhiên trừ việc Cố Di Gia xinh đẹp động lòng người ra thì còn vì thái độ đối nhân xử thế hằng ngày của cô nữa, lúc nào cô cũng rộng lượng điềm đạm, tươi cười hiếu khách, không chỉ có bọn nhỏ thích cô mà còn không ít chị dâu trong khu nhà tập thể cũng rất quý mến cô, Mạnh Xuân Yến được làm hàng xóm với cô có thể nói là vô cùng thoải mái.

"Vậy doanh trưởng Hứa nghe xong chắc có lẽ giận tôi lắm nhỉ?" Cố Di Gia giả vờ hoảng sợ.

Một cô gái vừa xinh đẹp vừa lương thiện, lại làm được việc như thế, chắc rằng không ai không thích cô cả.

Con gái cô ấy thường đến tìm Cố Di Gia, Cố Di Gia còn dạy cho cô bé một số kỹ năng thêu thùa may vá, ngoài ra còn phụ đạo bài tập, rồi còn cột những kiểu tóc xinh đẹp cho con gái cô ấy nữa.

"Có gì đâu mà?" Trang Nghi Giai thơ ơ đáp: "Chúng ta không phải là bạn sao? Bạn bè thì không cần tính toán nhiều việc như thế." Dứt lời cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Cố Di Gia, cứ như đang nói đùa vậy: "Có thể làm bạn với một người đẹp như cô quả thật là phước đức ba đời của tôi đấy, tôi cũng mừng khi lúc đó đã chọn gả đến đây."

Cô ấy nói với Cố Di Gia: "Lão Hứa nói có lẽ tối nay tám giờ họ mới về đến."

Cô ấy vừa vẽ vừa nói: "Bây giờ cô đang bệnh nên phải nghỉ ngơi nhiều hơn, có việc thì cứ để tôi làm! Những thứ khác thì tôi không có, chỉ có cơ thể mạnh khỏe này thôi nên làm thêm chút việc cũng không sao cả."

Cố Di Gia ngủ đến mức cả người mềm oặt, thẫn thờ ừm một tiếng đáp lại rồi nhận lấy ly nước ấm mà cô ấy đưa cho, sau khi uống được hơn nửa ly thì cũng tỉnh táo hơn hẳn.

Trang Nghi Giai cười lớn: "Anh ấy làm gì dám chứ! Anh ấy còn muốn cảm ơn cô nữa là, may là có cô kéo tôi đến đây, nếu không thì anh ấy sẽ không cưới được vợ mất!"

Mãi cho đến tối Cố Di Gia tỉnh giấc lần nữa thì Trang Nghi Giai cũng dừng công việc trong tay lại.

Điều đầu tiên cô ấy làm khi bước vào nhà là kiểm tra tình hình của Cố Di Gia, hỏi sức khỏe cô thế nào, có muốn ăn gì không để mình làm.

Nghĩ đến việc còn hai ba tiếng nữa là đoàn trưởng Phong họ sẽ về nên Trang Nghi Giai cũng không cố chấp ở lại, đứng dậy rời đi.

"Không cần đâu, tôi không đói." Cố Di Gia khoác áo bước xuống giường, thấy bên ngoài trời đã tối đen: "Nghi Giai, cô về nhà nghỉ ngơi đi, không cần ngồi đây trông chừng tôi đâu."

Cô ấy hỏi: "Gia Gia à, tôi có nấu canh cho cô đấy, cô có muốn uống chút canh không?"

Trang Nghi Giai vừa về thì chị dâu Trần Ngải Phương vừa tan làm đã đến.

Tiếp đó Trang Nghi Giai nhóm lò sưởi cho cô, đồng thời vào nhà bếp kiểm tra nồi canh sườn mà mình hầm vào lúc chiều.

Cố Di Gia cười: "Chị dâu, chị không cần phải làm gì cả, hôm nay Nghi Giai đã ở đây trông chừng em cả ngày trời rồi, cô ấy có nấu canh sườn, đợi lát nữa em đói thì hâm lại ăn là được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận