Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 584: Có Thai Ngoài Ý Muốn 1

Đoàn trưởng Du để Cố Di Gia và đoàn trưởng Phong vào nhà rồi quay người vào phòng kêu lên một tiếng.

"Mỹ Hà, đoàn trưởng Phong và em dâu đến thăm này."

Một lúc sau, Phương Mỹ Hà mặc bộ đồ thường ở nhà bước ra khỏi phòng, sắc mặt cô ấy tái nhợt, trông còn gầy hơn cả năm ngoái, khiến cho bộ quần áo trên người rộng thùng thình, trông cô ấy lại càng gầy hơn.

Phương Mỹ Hà ngạc nhiên hỏi: "Gia Gia, sao cô lại đến đây?"

Cố Di Gia cười nói: "Nghe nói chị thấy không khỏe nên tôi ghé qua xem thử."

"Cô nghe ai nói thế?" Phương Mỹ Hà hơi buồn bực, cô ấy chưa từng nói với người ngoài chuyện mình thấy không khỏe, trong khu tập thể cũng không nhiều người biết chuyện này.

Cố Di Gia bước qua đó: "Là Lâm Tĩnh Tâm nói đấy."

Lâm Tĩnh Tâm là cô gái trong đoàn văn công, năm ngoái Cố Di Gia đã nhận rất nhiều đơn hàng của đoàn văn công, cứ qua qua lại lại như thế nên quan hệ của cô và các cô gái trong đoàn văn công vô cùng tốt.

Cố Di Gia nhìn cô ấy, sau đó đưa chén bánh gạo vàng ra nói: "Đây là bánh gạo vàng mà chị dâu tôi làm, ăn ngon lắm đấy, chị mang đi hấp lại thì ngon không khác gì lúc mới ra lò đâu, chị có muốn ăn thử không?"

Sao Phương Mỹ Hà lại không nhận ra đoàn trưởng Du đang định làm gì chứ, cô ấy cũng lười quan tâm, sau đó, cô ấy mời đoàn trưởng Phong và Cố Di Gia vào phòng khách ngồi rồi rót nước cho họ.

"Thì ra là cô ấy à." Phương Mỹ Hà nghe xong thì không thấy lạ.

Cả ngày hôm nay vợ anh ấy vẫn chưa ăn gì cả, luôn nói không thèm ăn, nếu như khuyên cô ấy ăn thì cô ấy sẽ lập tức trở mặt mắng người ngay. Thấy Cố Di Gia mang bánh gạo vàng sang thì nghĩ bụng có lẽ vợ anh ấy sẽ nể mặt vợ đoàn trưởng Phong đã đặc biệt mang sang mà ăn một chút chứ nhỉ?

Cô vẫn rất thích việc may quần áo cho các cô gái đoàn văn công, chỉ là nhận không được nhiều thôi.

Cố Di gia nhìn vào mặt Phương Mỹ Hà: "Trông chị gầy đi rất nhiều đấy, chị thấy khó chịu chỗ nào sao? Nếu như không khỏe thật thì nhất định phải đến bệnh viện khám thử đấy."

Mấy ngày nay khi trời bắt đầu ấm hơn thì các cô gái trong đoàn văn công có đến giúp cô may quần áo.

Đoàn trưởng Phong nói: "Hai người nói chuyện đi nhé, anh tìm đoàn trưởng Du có chút chuyện."

May là ở thời đại này cũng không có nhiều người đành lòng bỏ tiền may quần áo quanh năm, một năm có thể may một hai bộ đã là tốt lắm rồi, bên khu nhà tập thể cũng không còn nhiều người sang nhờ cô may quần áo nữa, chỉ còn các cô gái trong đoàn văn công là đôi lúc vẫn đến, số người cũng không nhiều nên cô cũng có thể ứng phó được.

Mặc dù bây giờ cô đã không còn nhận nhiều đơn nữa mà dành nhiều thời gian hơn để chạy bản thảo nhưng đôi lúc cũng sẽ nhận vài đơn, xem như là để thư giãn tinh thần.

Đoàn trưởng Du nghe xong thì vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn em dâu nhé, để anh mang đi hấp."

"Gầy lắm!" Cố Di Gia nói một cách chắc nịch: "Còn gầy hơn cả tôi lúc bị bệnh vào tháng trước nữa."

Chuyện cô ấy không khỏe cũng chỉ có đoàn trưởng Du và vài đồng nghiệp trong đoàn văn công biết thôi, cô ấy lại khá thân thiết với Lâm Tĩnh Tâm nên việc Lâm Tĩnh nói cho Cố Di Gia biết cũng không có gì là lạ.

Nghe thế Phương Mỹ Hà lại nhìn cô, sau đó cười nó: "Tháng trước cô bị bệnh nặng một trận, dọa mọi người lo sốt vó một phen, cũng may là không sao. Nhưng bây giờ cô trông cũng không béo hơn là bao, chẳng lẽ đoàn trưởng Phong không cho cô ăn cơm à?"

Dứt lời thì bước vào nhà bếp tìm đoàn trưởng Du, cho hai cô gái kia không gian riêng để nói chuyện.

Phương Mỹ Hà lắc đầu: "Tôi không muốn đến bệnh viện, bệnh này cũng không đau đớn, đi bệnh viện làm gì?" Sau đó cô ấy lại sờ lên mặt mình: "Gầy thật sao?"

"Làm gì có chứ?" Cố Di Gia giải thích cho đoàn trưởng Phong nhà mình: "Vì để tôi ăn được nhiều hơn mà đoàn trưởng Phong đã tốn không ít công sức đấy, bây giờ tôi cũng béo hơn nhiều rồi."

Nhưng tinh thần của Cố Di Gia đúng thật đã tốt hơn nhiều, làn da trắng như tuyết, mịn màng không tỳ vết, toát lên vẻ đẹp tràn đầy sức sống vốn có của các cô nàng trẻ tuổi, khiến cô ấy vô cùng ngưỡng mộ.

Bỗng nhiên, Phương Mỹ Hà cảm thấy bị đã bị nhét cơm chó đầy miệng, nghẹn đến nỗi không chịu được nên cố ý nói: "Có sao? Tôi nhìn không ra đấy."

Mặc dù cô mới hết bệnh, nhưng nửa tháng nay ăn uống đầy đủ như thế, cô nghĩ mình đã bồi bổ đủ rồi.

Nhớ năm đó lúc mình bằng tuổi Cố Di Gia thì cũng là một thiếu nữ xinh đẹp đầy sắc xuân không ai sánh bằng, không biết có bao nhiêu đồng chí theo đuổi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận