Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 586: Có Thai Ngoài Ý Muốn 3

Lúc này đoàn trường Du đã bưng phần bánh gạo vàng đã được hấp xong ra.

"Mỹ Hà, bánh gạo vàng hấp xong rồi, em ngửi thử xem rất thơm đây, em cũng ăn một ít đi."

Phong Lẫm đi phía sau anh ấy, lúc bước vào thì ánh mắt lại nhìn sang Cố Di Gia, phát hiện vợ mình và vợ của đoàn trưởng Du hình như ngồi quá gần nhau rồi thì phải?

Thật ra trước đây đoàn trưởng Phong không chú ý đến điều này cho lắm, mãi cho đến khi thái độ của hai cô gái Phương Mỹ Di và Trang Nghi Giai dành cho Gia Gia bắt đầu hơi kỳ lạ, mỗi lần gặp nhau đều phải sờ soạng khắp người vợ mình thì anh mới thấy hai cô gái này không có ý gì tốt với Gia Gia.

Sau đó mỗi lần đoàn trưởng Phong thấy bất kỳ cô gái nào nhiệt tình với Gia Gia thì luôn không kìm lòng được chú ý người đó hơn.

Phương Mỹ Hà vẫn còn ngây người ngồi đó, phản ứng hơi chậm chạp, sau đó lại bị đoàn trưởng Du nhét vào tay một miếng bánh gạo vàng.

Sau khi được hấp qua thì mùi hương của bánh gạo vàng xộc thẳng lên mũi.

Mặc dù không muốn ăn gì hết nhưng đúng là bụng đang réo rằng nó rất đói, cô ấy cúi đầu cắn một miếng, từ từ ăn hết.

Cô không ở lại lâu, được một lúc thì kéo đoàn trưởng Phong đi về.

Dứt lời cô kéo đoàn trưởng Phong ra ngoài, trả lại không gian riêng cho hai vợ chồng họ.

Cố Di Gia thấy Phương Mỹ Hà yên lặng ngồi ở đó, trông có vẻ không yên lòng thì không khỏi nhớ đến câu mà cô ấy từng nói là phải đợi đến năm hai mươi tám tuổi mới sinh con.

Cố Di Gia cười: "Em và đoàn trưởng Phong còn có việc nữa nên không ở lại làm phiền hai người đâu, hai người làm việc đi."

Đoàn trưởng Du nhất thời cho rằng chắc chắn là do bánh gạo vàng của vợ đoàn trưởng Cố làm hợp với khẩu vị của Mỹ Hà.

Đoàn trưởng Du đóng cửa lại, quay người nhìn sang Phương Mỹ Hạ, thấy cô ấy đứng dưới mái hiên, tay vô thức sờ lên bụng thì tim không khỏi đập nhanh.

Thấy cuối cùng cô ấy cũng chịu ăn gì đó thì không cần nói cũng biết đoàn trưởng Du vui đến thế nào, anh ấy nhìn sang hai vợ chồng đoàn trưởng Phong bằng ánh mắt cảm kích, thầm nghĩ tên đáng ghét đoàn trưởng Phong này đúng là đã cưới được một cô vợ tốt mà.

Đoàn trưởng Du đưa tiễn hai người họ ra khỏi cửa, anh ấy chú ý thấy Cố Di Gia luôn nắm lấy tay Phong Lẫm kéo đi thì lòng chậc một tiếng, xem như không nhìn thấy.

Anh ấy đang thầm cân nhắc, chắc là sau này có thời gian phải đến nhà đoàn trưởng Cố để nhờ Trần Ngải Phương làm thêm ít bánh gạo vàng để trữ giúp mình, đề phòng trường hợp sau này vợ mình không muốn ăn thì có thể dùng bánh gạo vàng lót dạ.

Không biết có phải là do trong lòng có tâm sự không nhưng lần này mặc dù Phương Mỹ Hà ăn rất chậm nhưng cũng ăn được hết, cũng không còn nôn ra nữa.

"Em dâu, hai người hiếm lắm mới đến đây, ngồi thêm chút đi." Đoàn trưởng Du nhiệt tình giữ họ ở lại.

Anh ấy sợ nhất là vợ mình nói muốn giảm cân.

Năm sau cô ấy mới hai mươi tám, nếu như mang thai thật thì đã sớm hơn một năm, cũng không biết lòng cô ấy đang nghĩ gì nữa.

Mỗi lần vợ anh ấy thấy chỗ nào đó béo lên rồi bắt đầu đi vào con đường giảm cân thì đều khiến anh ấy nhìn thôi cũng thấy hoảng sợ, lo cô ấy sẽ đói đến mức hại sức khỏe.

Anh ấy cũng có vợ, không cần ngưỡng mộ hai người họ.

"Mỹ Hà, em sao vậy? Chắc không phải em lại muốn giảm cân đấy chứ?" Anh ấy sốt ruột: "Em không béo thật mà, bụng cũng không có mỡ, rất phẳng đấy."

Phương Mỹ Hà chau mày nhìn anh ấy, không biết tại sao nhưng lại cảm thấy hơi khó chịu, muốn bộc phát cơn giận nhưng đã nhịn lại được: "Bảo anh đi thì anh cứ đi đi, nhiều lời làm gì?"

Phương Mỹ Hà bình tĩnh lại, nhìn anh ấy bằng ánh mắt khó hiểu, sau đó đột nhiên cô ấy nói: "Lão Du, chúng ta đến trạm y tế đi."

Giảm cân gì chứ, nó rất hại sức khỏe.

Anh ấy cảm thấy vợ mình vì muốn giảm cân nên tinh thần mới không được tốt, chắc chắn là bị đói nên dẫn đến không muốn ăn gì cả.

"Cái gì?" Đoàn trưởng Du kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Vợ à, em cảm thấy chỗ nào không khỏe sao?"

Gần đây Phương Mỹ Hà luôn cảm thấy bụng mình đang mập lên nên luôn la hét đòi giảm cân.

Đoàn trưởng Du không dám trêu chọc cô ấy, cũng sợ cô ấy giận hại sức khỏe nên vội vã đồng ý ngay.

Cơ thể cao lớn cường tráng của anh ấy tiến lại gần, cẩn thận dè dặt đỡ cô ấy đứng lên: "Vợ à, anh đưa em đến trạm y tế, nếu như em thấy không khỏe thì có thể dựa vào anh hoặc là để anh bế em đi cũng được..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận