Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 588: Không Lãng Phí 1

Sau khi rời khỏi nhà đoàn trưởng Du thì Cố Di Gia lại không muốn về nhà sớm thế.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời quang mây tạnh, ánh nắng rực rỡ, hôm nay lại là ngày nghỉ nên đương nhiên cô nghĩ đến chuyện đi chơi.

Cô hào hứng nói: "Đoàn trưởng Phong, thời tiết hôm nay đẹp ghê, chúng ta đi lên thị trấn chơi đi."

Theo bản năng, Phong Lẫm trả lời: "Bây giờ à?" Thấy cô khăng khăng, anh nói: "Lúc này chắc hẳn không có xe đi lên thị trấn, nếu em muốn đi thì để anh qua bên hậu cần xem thử có mượn được xe không..."

"Không cần mượn xe đâu." Cố Di Gia nói: "Chúng ta đi bằng xe đạp đi."

Thật ra cô thích đi xe đạp hơn là xe ô tô, cảm giác được gió thổi vào mặt rất thoải mái.

Phong Lẫm hơi do dự, nếu chỉ có anh hoặc ai khác thì đi trấn trên bằng xe đạp là chuyện bình thường. Nhưng thân thể của Gia Gia không khỏe lắm, anh sợ cô bị gió thổi suốt quãng đường hay bị xóc nảy sẽ làm cô mệt mỏi.

Cho nên mỗi lần đi thị trấn, anh sẽ cố gắng mượn xe để chở cô đi, anh còn chưa từng chở cô đi thị trấn bằng xe đạp lần nào.

Phong Lẫm rót đầy nước vào bình bi đông quân đội rồi thả vào một ít đường đỏ làm cho nước có chút vị ngọt để cho cô bổ sung.

Phong Lẫm cưỡi xe đạp, chở Cố Di Gia rời khỏi khu nhà tập thể.

Tới nhà, Cố Di Gia về phòng lấy một chiếc áo khoác dày, sau đó lại lấy một số tiền và tem phiếu từ trong hộp sắt ra nhét vào trong túi xách, sau đó cô đeo túi xách lên người rồi mặc áo khoác vào.

Hai người chuẩn bị xong thì ra cửa.

Phong Lẫm thấy cô thật sự rất muốn đi, anh cũng hơi mềm lòng nên cuối cùng đành đồng ý.

Đương nhiên Cố Minh Thành sẽ không đi, nếu có đi thì anh cũng đi với vợ của mình, anh ấy vẫy vẫy tay với hai người.

Cố Di Gia đẩy anh: "Thôi mà, chỉ đi đường có hai giờ thôi, anh đừng lo! Em mặc nhiều quần áo chút là được, hơn nữa còn có anh ngồi trước chắn gió còn gì..."

Trên đường đi, bọn họ còn gặp được Cố Minh Thành, anh ấy thấy hai người thì hỏi: "Hai đứa đi đâu thế?"

Vì thế hai người quay về nhà.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp: "Anh Lẫm, đi mà! Từ năm trước đến giờ em đã ở nhà lâu vậy rồi mà vẫn chưa ra ngoài được mấy lần, còn tiếp tục như thế chắc em sắp mọc mầm luôn đó."

Cơ thể của Cố Di Gia vẫn hay bị tụt huyết áp, trong nhà cũng thường chuẩn bị đường đỏ để pha nước cho cô uống.

Phong Lẫm bị cô ôm cũng không có ý kiến gì, tốc độ của xe đạp hơi chậm một chút.

Cô đi tới phòng khách, thấy đoàn trưởng Phong còn đang rót nước: "Anh Lẫm, em chuẩn bị xong rồi."

Thời tiết đàn vào mùa xuân nắng ấm, ánh nắng rực rỡ nhưng không gắt lắm, nhiệt độ không khí chỉ tầm mười độ, cũng không phải là quá lạnh. Bên đường khắp nơi đều là hoa dại mùa xuân đang nở rộ, phong cảnh suốt đường đi cũng không hề đơn điệu.

Cố Di Gia thò đầu ra từ sau lưng Phong Lẫm, cô cười trả lời: "Anh cả, hôm nay thời tiết rất tốt nên đoàn trưởng Phong chở em đi chơi ạ, anh có muốn đi không?"

Xe đạp chạy ra khỏi khu dân cư, mặt đất xung quanh dần dần không còn vết chân nữa, Cố Di Gia lấy tay vòng qua ôm chặt thắt lưng của đoàn trưởng Phong rồi hào hứng thưởng thức phong cảnh ven đường.

Từ lúc cô đi tới thế giới này, vì thân thể không khỏe nên cô không thoải mái ra ngoài được, phạm vi hoạt động rất nhỏ, đã rất lâu cô không được ngắm cảnh mùa xuân, ôm ấp gió xuân một cách thoải mái như lúc này.

"Gia Gia ngồi yên." Phong Lẫm trả lời: "Anh không lạnh."

Phong Lẫm nghe được lời nói vô cùng trẻ con như thế cũng bật cười.

Phong Lẫm ngồi trước cản gió, cô ngồi sau không cảm thấy lạnh.

Lúc này cô có thể nhìn thấy nhiều phong cảnh hơn.

"Hóa ra mùa xuân ở đây đẹp như vậy." Cố Di Gia vui vẻ nói: "Tiếc là mùa xuân năm ngoái em không thể nào đi ra ngoài."

Mặc dù giọng nói của cô có ý cười nhưng Phong Lẫm vẫn nhạy bén cảm giác được khác biệt, anh hơi hổ thẹn trong lòng.

Anh nói: "Sau này có thời gian anh sẽ dẫn em đi ra ngoài chơi."

"Tốt quá!" Cố Di Gia vui vẻ nói: "Anh hứa rồi đấy, ai nói dối là con chó nhỏ."

"Anh Lẫm, anh có lạnh không?" Cô hỏi dò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận