Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 590: Không Lãng Phí 3

Thời đại này bút máy tốt thì rất đắt, người bình thường quả thật sẽ không dám mua, Cố Di Gia lại cố ý xem những món đắt tiền, cô muốn mua một chiếc bút máy tặng cho đoàn trưởng Phong.

Cuối cùng, cô chọn trúng một chiếc bút máy nhãn hiệu trong nước rồi mua nó.

Sau đó hai người lại xem những món đồ khác, Cố Di Gia mua một đôi giày da cho anh cả, một bộ mỹ phẩm dưỡng da và một chiếc váy đẹp cho chị dâu, một bộ đồ dùng học tập cho Bảo Sơn, lại mua thêm... Bóng cao su và bút sáp màu cho Bảo Hoa.

Cố Di Gia tính toán trong lòng, còn cần mua thêm ít bút nữa nên cô lại đi mua về.

Mua xong tất cả, hai người xách theo một đống túi về nhà của chú Vinh.

Lúc này đã là buổi chiều.

Phong Lẫm treo đồ đạc lên tay ghi đông rồi chào tạm biệt chú Vinh.

Chú Vinh lại đưa cho bọn họ một ít quả hạch và đậu phộng linh tinh để mang về, ông ấy còn dặn dò hai người đi đường cẩn thận rồi tiễn bọn họ ra cửa.

Vừa vào nhà, Cố Di Gia đã ngồi phịch xuống ghế dài trong phòng khách, bộ dạng lười biếng không muốn động đậy, ngay cả lúc đoàn trưởng Phong đút nước cho cô uống cô cũng không có chút tinh thần nào.

Phong Lẫm nghe vậy cũng không nói thêm gì, chỉ ôm cô rồi nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.

Chưa đến hai giờ bọn họ đã về tới nhà.

Cố Di Gia kéo anh ngồi trên ghế dài, cả người dựa vào trong lồng ngực anh: "Không cần đâu, giờ ngủ thì tối sẽ không ngủ được."

Cố Di Gia ngáp một cái: "Anh Lẫm, anh yên tâm đi, không sao đâu ạ, em có ngu ngốc cũng sẽ không ngồi ngủ được, em có phải con nít đâu."

Cố Di Gia ngáp một cái rồi ngồi dậy, cô dụi mắt gọi: "Anh Lẫm, có người gõ cửa kìa, anh đi xem thử đi."

Trên đường về nhà, Cố Di Gia không có tinh thần như lúc tới, cô dựa mặt vào lưng của đoàn trưởng Phong, cả người đều uể oải.

Cái ôm của anh cực kỳ thoải mái, lại thêm động tác vỗ về, mí mắt của Cố Di Gia càng ngày càng nặng, ban đầu cô còn nói không ngủ nhưng lại thật sự không khống chế được.

Mặc dù cô nói vậy nhưng Phong Lẫm vẫn rất lo lắng, anh đẩy nhanh tốc độ hơn.

Phong Lẫm rất lo lắng cô ngủ dọc đường, nhỡ đâu lại ngã từ trên xe xuống thì không phải là trò đùa.

"Có muốn ngủ một chút không?" Phong Lẫm hỏi.

Người đứng ngoài cửa là đoàn trưởng Du với vẻ mặt vô cùng vui vẻ, anh ấy còn cầm theo gì đó trong tay, thoạt nhìn giống như muốn tới tặng quà, đoàn trưởng Phong nhìn thấy thì không hiểu sao lại có cảm giác muốn đóng cửa lại.

Hiện tại đã là chạng vạng.

"Có chuyện gì?" Giọng nói của đoàn trưởng Phong trầm thấp.

May mắn có người đến gõ cửa, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ của cô đã tan biến.

Phong Lẫm hôn vào khuôn mặt ngái ngủ của cô mới chịu đi mở cửa.

Đoàn trưởng Du vui vẻ nói: "Lão Phong à, cậu đúng là cưới được một cô vợ tốt, đẹp người đẹp nết, trước kia là do tôi hiểu nhầm cậu, thật ra cậu cũng rất tốt..."

"Lão Phong, em dâu có ở nhà không?"

"Cảm ơn sao?" Cố Di Gia hơi ngờ ngợ.

Trước đây đoàn trưởng Du còn cười nhạo anh về chuyện này, còn nói anh giả bộ nghiêm túc.

Đoàn trưởng Phong yên lặng nhìn anh ấy rồi trả lời: "Có."

Anh là người đã học xong cao đẳng, còn từng học ở trường quân đội nên phát âm tiếng phổ thông của anh rất lưu loát, mặc dù ít nói nhưng mỗi lần nghe anh nói chuyện mọi người đều cảm thấy giọng điệu của anh khác hẳn với giọng nói quê hương của các binh lính khác, ngẫu nhiên cũng làm cho người ta có cảm giác như là một người nho nhã.

Mặc dù trước giờ đoàn trưởng Phong không để ý đến sự đánh giá của người khác nhưng nghe được nhiều lời khen từ một người lúc trước còn rất ghét anh cũng làm cho anh cảm thấy không mấy tự nhiên, anh nghi ngờ đoàn trưởng Du có phải bị chạm dây thần kinh nào hay không.

Cố Di Gia ngồi trong phòng nghe tiếng bước ra, cô nhìn thấy đoàn trường Du cũng rất kinh ngạc: "Đoàn trưởng Du, sao anh lại đến đây, có việc gì à?"

Đoàn trưởng Du gật đầu rồi nhiệt tình nói: "Lúc này tôi tới đây vì cảm ơn em dâu đó."

Hiện tại, đoàn trưởng Du nhìn đoàn trưởng Phong chỉ cảm thấy anh rất vừa mắt, cưới được cô vợ lại càng vừa mắt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận