Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 60: Phong Lẫm 6

Cuối cùng trong bát của Cố Di Gia cũng chẳng còn bao nhiêu bún.

Cố Di Gia cười nói: "Còn có canh tiết vịt mà, canh ở nhà hàng này rất ngon." Thật ra cô cảm thấy chỉ ăn mỗi canh thôi cũng đủ no rồi.

Hoàng Bình Bình ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Di Gia rồi lại quan sát cơ thể mảnh khảnh của cô: "Ăn ít như thế bảo sao gầy như vậy."

Nhưng mà... Ngực thì không gầy tí nào.

Trong lòng Hoàng Bình Bình hơi hâm mộ. Là phụ nữ ấy mà, ngoại trừ vẻ ngoài thì thật ra vẫn rất để ý tới thứ đó.

*

Khi về đến nhà đã là buổi chiều.

Tiết trời nóng nên người ta cũng dễ mỏi mệt, Cố Di Gia cảm thấy mệt vô cùng, trước mắt hơi mờ mờ, chân như đang bay bổng.

Trần Ngải Phương nhìn khuôn mặt mỏi mệt uể oải của cô thì lo lắng hỏi: "Gia Gia, em không sao chứ?"

Cố Di Gia hận sao không thể thề để cô ấy tin tưởng lời mình nói.

Cố Di Gia ngủ một giấc đến khi sắc trời nhá nhem.

Hai mắt của Trần Ngải Phương sáng lên: "Thật sao?"

Trước khi rời đi còn dặn dò Bảo Hoa: "Cô út của cháu thấy không khỏe thì đến tìm cô nhé."

"Sao cơ?" Trần Ngải Phương tức giận: "Cậu ta dám đến làm phiền em hả?"

Quả nhiên, tuy rằng gần đây cơ thể này được cô chăm sóc trở nên khỏe mạnh hơn nhưng vẫn không thể chịu được sự mệt mỏi. Một khi quá mệt thì sẽ bắt đầu choáng váng, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Trần Ngải Phương cũng tin, vui sướng không chịu được. Cô ấy âm thầm hy vọng sức khỏe em chồng có thể khỏe lên, cho dù không thể khỏe mạnh được như người bình thường thì cũng không phải giống như trước đây nữa, vừa cử động là ngất xỉu hoặc đổ bệnh.

Bảo Hoa gật đầu, cô bé đẩy ghế đến trước phòng cô út, lột một viên kẹo bỏ vào miệng rồi im lặng ngồi nghe ve sầu râm ran không ngừng trên cây ở bên ngoài.

Hoàng Bình Bình vội vàng buông đồ xuống rồi tự đưa cô và Bảo Hoa về nhà, mãi đến khi nhìn thấy cô rửa mặt thật sạch, thay quần áo sạch sẽ, lên giường nằm nghỉ ngơi, bấy giờ cô ấy mới rời đi.

"Không sao ạ." Cố Di Gia cố gắng cười với cô ấy: "Chị dâu à, dạo này em thấy sức khỏe của em tốt lên nhiều lắm. Chị xem hôm nay em chạy tới lui ở ngoài cả ngày, sau khi về thì cũng chỉ thấy hơi mệt, không hề ngất xỉu, điều đó chứng minh là em đang khỏe lên."

Cố Di Gia ho nhẹ, vẻ mặt vô tội kể tiếp cho cô ấy nghe.

Khi tỉnh lại thì mẹ con Trần Ngải Phương đã về, họ cũng ăn cơm tối cả rồi, còn chừa lại cho cô một phần cơm tối trong nồi.

Trần Ngải Phương: "..."

Ăn xong cơm tối, Cố Di Gia suy nghĩ rồi nói cho chị dâu nghe chuyện hôm nay trên đường cô gặp phải Khương Tiến Vọng.

Đây là chuyện mà cô ấy không thể chịu được nhất. Em chồng đã từ chối Khương Tiến Vọng rất rõ ràng nên chuyện này nên kết thúc rồi mới phải. Chỉ cần là người có thể diện thì đều hiểu, tốt nhất là không nên dây dưa không cần thiết, tránh khiến cả hai phải khó xử. Huống chi thân phận của Khương Tiến Vọng như thế, muốn tìm người phụ nữ như nào mà chẳng được? Cần gì phải quấy rầy một người con gái từ chối mình nhiều lần cơ chứ.

Khi sắp ngã sấp xuống, cô cũng đã sẵn sàng tâm lý, cùng lắm thì ngất thẳng ra đấy, thế thì càng chắc mẩy tội danh "lưu manh đùa giỡn" của Khương Tiến Vọng.

Cố Di Gia cười ngượng ngùng: "Thật ra lúc ấy em sợ không chịu được, may sao cục trưởng Ngụy đưa công an đến... Lúc ấy còn có một đồng chí quân nhân giúp đỡ em nên em mới không bị ngã."

Nhưng mà, trông thái độ của đồng chí quân nhân ấy đoán chừng anh cũng không để tâm đến chuyện này lắm.

Sau đó cô ấy nói: "Làm tốt lắm!"

Thật ra trong giây phút hô "lưu manh" thì cô đã chuẩn bị nếu như Khương Thiên Vọng thẹn quá hóa giận mà ra tay.

Trần Ngải Phương trợn mắt há mồm nhìn em chồng, cô ấy không ngờ cô sẽ làm như vậy, ở trên đường hô to lưu manh để công an đưa Khương Tiến Vọng đi.

Ở thời đại này, lưu manh đùa giỡn là tội vô cùng nghiêm trọng.

Trần Ngải Phương nghe xong thì rất biết ơn: "Hôm nào rảnh chúng ta đến chỗ cục trưởng Ngụy để cảm ơn anh ấy, còn cả đồng chí quân nhân kia nữa... Đáng tiếc không biết người đó là ai, sau này có gặp lại cũng nên cảm ơn người ta cho đàng hoàng."

Cố Di Gia gật đầu, đây là chuyện nên làm.

Dám cả gan quấy rồi em chồng của cô ấy thì bị công an bắt giữ là đáng đời lắm. Nếu lúc ấy Trần Ngải Phương có mặt tại đó thì cô ấy sẽ thẳng thừng cho Khương Tiến Vọng một cái tát. Nhưng mà đây là hành vi bạo lực, cô ấy làm được nhưng cơ thể yếu ớt của em chồng thì lại không.

Cố Di Gia ăn cơm tối xong thì ngồi một lát rồi đi rửa mặt.

Tuy rằng buổi chiều đã ngủ được mấy tiếng nhưng cô vẫn cảm thấy rất mệt, cơ thể dường như đang cảnh báo không muốn cô phải cực nhọc nữa.

Cô nằm trên giường, chốc lát sau ý thức rơi vào trong bóng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận