Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 603: Anh Chỉ Muốn Em Vui Vẻ Mỗi Ngày 4

Rõ ràng đêm đã rất khuya, ngày mai còn phải dậy sớm đi tập thể dục buổi sáng nhưng cô dường như không cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn nói chuyện với anh để biểu hiện sự vui vẻ và yêu thích trong lòng mình.

Cuối cũng không biết cô đã ngủ quên từ lúc nào, một đêm yên giấc.

Giấc ngủ này cực kỳ thoải mái, cũng là giấc ngủ tốt nhất trong thời gian này.

Buổi sáng, lúc Cố Di Gia tỉnh lại thì phát hiện trời đã sáng rực, cô bật dậy, ngơ ngác nhìn ánh sáng chiếu vào phòng qua song cửa sổ.

Cô nhìn vào đồng hồ, bây giờ đã là bảy giờ sáng, đã quá giờ chạy thể dục buổi sáng rồi.

Sao lại như thế? Chẳng lẽ tối hôm qua bọn họ đã nói xong, cởi bỏ được khúc mắc nên đoàn trưởng Phong rốt cuộc cũng khoan dung với cô, không bắt cô phải đi chạy thể dục buổi sáng nữa?

Có khả năng này hay không?

Ngay lúc Cố Di Gia còn đang bối rối, nghĩ mình khó lắm mới được ngủ nướng, có nên ngủ tiếp một giấc nữa không thì cửa phòng đã bị mở ra từ bên ngoài.

Phong Lẫm biết bắt cô dậy từ lúc có tiếng kèn đúng là hơi làm khó cô.

Phong Lẫm hơi buồn cười, anh ừ một tiếng: "Không đâu, em muốn ngủ thì ngủ, chỉ cần em nhớ rèn luyện là được rồi."

Phong Lẫm buồn cười: "Em không thích dậy sớm đến vậy à?"

Cô vui vẻ hỏi: "Anh thật sự cho phép em ngủ thẳng giấc rồi mới dậy đi chạy à? Anh sẽ không gọi em dậy lúc tiếng kèn vang nữa chứ?"

"Không cần." Phong Lẫm đi lấy quần áo cho cô: "Hôm nay trời mưa, nghỉ một ngày."

Vừa ra khỏi cửa, một làn gió mát hơi ẩm ướt quét vào mặt cô, hoa và cây cảnh trong vườn được cơn mưa xuân xoa dịu càng trở nên tươi xanh.

Phong Lẫm đi vào, thấy cô đã tỉnh lại, anh nói: "Gia Gia, dậy ăn bữa sáng đi."

Nhận được đáp án chắc chắn của anh, Cố Di Gia nhào qua ôm lấy mặt anh rồi lại bắt đầu hôn chụt chụt như chú chó con.

Nghe vậy, theo bản năng Cố Di Gia nhìn ra ngoài cửa. Cô phát hiện bên ngoài trời hình như đang có mưa phùn bay lất phất, trong sân còn phát ra tiếng tí tách. Cô chỉ cảm thấy vui vẻ, vội bĩu môi nhìn anh: "Hóa ra là vì trời mưa nên em mới được nghỉ chứ chẳng phải do anh đột nhiên nảy lòng từ bi à?"

Cố Di Gia hỏi: "Hôm nay không cần phải chạy thể dục buổi sáng à?"

Anh cúi đầu hôn lên mặt cô: "Ừ, anh biết rồi, sau này chờ em dậy rồi lại đi tập nhé."

"Cơn mưa xuân này tới rất đúng lúc." Cố Di Gia ngồi ăn bữa sáng trong phòng khách, cô xúc động nói.

"Đương nhiên!" Cô gật đầu, nói bằng giọng tức giận: "Giờ của anh không gọi là sáng sớm, bảy giờ với em mới xem như sáng sớm, nếu có thể thì em ngủ thẳng đến chín giờ luôn cho anh xem!"

Phong Lẫm liếc qua: "Có vẻ buổi chiều sẽ hết mưa."

Lúc Cố Di Gia mặc quần áo ra ngoài thì nụ cười vẫn luôn nở trên khuôn mặt.

Ngọn núi xanh xa xa bị bao phủ bên trong màn mưa, mưa bụi mịt mờ, cảnh đẹp nên thơ.

Phong Lẫm nghe vậy mới giải thích: "Sau này không cần như thế nữa."

Phong Lẫm có thể nhìn thấy suy nghĩ của cô, anh cúi đầu cười một tiếng: "Em không thích vận động đến thế à?"

Như thế thì cô lại có thể nghỉ thêm vài ngày mới phải đi tập thể dục.

Cố Di Gia bĩu môi rồi uống một ngụm sữa, chống cằm nhìn cơn mưa xuân bên ngoài: "Mưa xuân quý như dầu, nên mưa nhiều hơn chút."

"Không thích!" Cố Di Gia trả lời một cách chắc chắn, cô khựng lại rồi nói thêm: "Em biết tập luyện sẽ tốt cho sức khỏe của em, chỉ là em không thích phải dậy sớm để tập thể dục."

Cơn mưa này mặc dù không lớn nhưng lại kéo dài liên tục, không thể chạy ngoài trời được.

Nghe anh nói thế, trong lòng Cố Di Gia cảm thấy hơi chua xót, cô lại không thể nổi giận với anh giống như đợt trước bị anh bắt dậy sớm chạy thể dục buổi sáng. Cô cúi đầu ăn quả trứng luộc mà anh đã lột xong, giọng nói lúc này hơi nghẹn lại: "Xin lỗi, thật ra em biết anh chỉ muốn tốt cho em..."

Một bàn tay to xoa xoa đầu cô, giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên: "Gia Gia không cần phải giải thích gì với anh, em vĩnh viễn không cần làm thế." Anh giơ tay kéo cô vào trong ngực rồi lấy cằm cọ nhẹ vào đỉnh đầu của cô: "Em muốn nổi giận thì cứ nổi giận, muốn chửi ai thì cứ chửi, không cần phải kìm nén bản thân mình... Anh chỉ muốn em có thể vui vẻ mỗi ngày, sung sướng hạnh phúc."

Cố Di Gia tựa vào anh, chớp mắt để gạt đi hơi nước trong mắt, cô nhẹ nhàng dạ một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận