Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 613: Đồ Ăn Hại 2

Thím Quế Hoa mắng: "Cái gì mà đẹp với không đẹp? Quần áo mới có thể không đẹp sao? Chỉ cần là quần áo mới thì không cái nào xấu cả!"

Lời bà ấy nói không phải là không có lý, thời buổi này vải phải mua bằng phiếu vải, nhà nào cũng chỉ có ngần ấy phiếu vải, quần áo mặc chật là chuyện bình thường.

Vì vậy miễn là quần áo mới, dù có làm từ chất liệu gì, mọi người cũng vẫn thích.

Chị dâu không dám phản bác lại, thầm nghĩ bộ quần áo mới quả thực rất đẹp, nhưng cô ấy cũng muốn xem kiểu dáng.

Tuy nhiên cô ấy biết tính tình của mẹ chồng, tốt nhất không nên tranh cãi, nếu không bà ấy có thể mắng người đến mức muốn nhảy sông tự tử thì thôi.

Đỗ Tiểu Liên cho con gái uống nước xong, cũng tự mình uống một cốc nước, sau đó đi tới cất hai bộ quần áo đi.

Nghe thấy mẹ còn đang mắng Cố Di Gia lấy giá cao gì đó, đột nhiên cô ấy nói: "Mẹ, mẹ cũng cảm thấy đồng chí Cố có năng lực đúng không?"

"Cái gì?" Thím Quế Hoa trợn tròn mắt: "Mẹ nói vậy lúc nào?"

"Nếu như con có thể thông minh giống đồng chí Cố thì tốt rồi, vậy thì mọi người cũng không cần lo lắng cho con..." Đỗ Tiểu Liên tiếp tục nói.

Tại sao con gái bà ấy lại vô dụng như vậy, nếu như cô ấy mạnh mẽ hơn thì cũng không đến mức bị nhà họ Đường bắt nạt đến mức này.

Đỗ Tiểu Liên cúi đầu, vẻ mặt thoạt nhìn rất khổ sở: "Mẹ, có phải mẹ cũng cảm thấy con rất vô dụng đúng không?"

Tuy rằng trong lòng bà ấy có khúc mắc với việc Cố Di Gia gả cho đoàn trưởng Phong, nhưng không thể không nói, cô gái này quả thực xinh đẹp lại có năng lực, đó mới chính là điều khiến bà ấy cảm thấy khó chịu nhất.

Có vẻ khá hợp lý... Ách, nhưng bà ấy chắc chắn sẽ không đi khen vợ của đoàn trưởng Phong!

Lúc trước tìm việc cho cô ấy, cô chẳng có phản ứng gì, ánh mắt vô hồn, mọi phản ứng đều không có. Sau này, khi được hỏi thêm, thì cô ấy lại nói đi tìm một công việc có thể đưa theo con đi làm cùng.

Đỗ Tiểu Liên nói: "Mẹ xem, mấy nhà ở viện bên này, cũng không ít người có thể may quần áo, nhưng tại sao những người khác không tìm những người đó để may quần áo, mà chỉ tìm đồng chí Cố thôi? Mẹ ngại cô ấy lấy phí đắt, nhưng mọi người vẫn sẵn sàng tìm cô ấy, không phải có nghĩa là cô ấy rất có năng lực và có thể kiếm tiền sao?"

Đỗ Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn về phía mẹ cô ấy, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nói: "Mẹ, ngày mai con đi làm, phiền mẹ giúp con chăm sóc cho Uyển Uyển."

Thím Quế Hoa hét lên: "Con nhóc chết tiệt này, mẹ không hề nói vậy, cô ta có năng lực hay không thì liên quan gì đến mẹ? Mẹ không khen cô ta!"

Thím Quế Hoa bị lý luận của con gái làm cho nghẹn họng.

Thím Quế Hoa nhịn không nổi nữa, cũng không biết là vì tức giận hay là vì cái gì khác: "Mẹ khinh! Cô ta có năng lực là việc của cô ta, cô ta cũng không phải con gái của mẹ! Con là do mẹ sinh, con muốn làm gì mẹ cũng không cấm! Đương nhiên mẹ cũng hy vọng con có thể có năng lực như cô ấy, thì mẹ cũng bớt lo lắng hơn!

Tuy rằng thời buổi này có không ít phụ nữ đưa con đi làm cùng, nhưng cô cũng không phải là kẻ ngốc. Ở nhà còn có người có thể giúp cô chăm sóc con, nếu như dẫn theo con bé, nhỡ đâu ảnh hưởng đến người khác lại không tốt.

Thím Quế Hoa: "... '

Đỗ Tiểu Liên muốn bắt đầu lại, muốn tỉnh táo lại, cô ấy muốn làm thật tốt.

Thím Quế Hoa sửng sốt một chút: "Biết rồi." Sau đó, bà ấy lại trề môi lẩm bẩm: "Không phải lúc trước con nói muốn dẫn Uyển Uyển đi làm cùng sao?"

"Như vậy không tốt lắm." Đỗ Tiểu Liên nói: "Dẫn theo trẻ con đi làm sẽ ảnh hưởng đến người khác."

Đây vẫn là Tiểu Liên luôn vô hồn như xác chết đó sao? Tại sao đột nhiên thay đổi nhiều như vậy?

Đỗ Tiểu Liên gật đầu: "Con sẽ làm, cảm ơn cha, cảm ơn mẹ! Còn có, chị dâu đã vất vả rồi, để mọi người phải lo lắng cho con trong khoảng thời gian này."

"Tiểu Liên nói đúng." Đỗ Bình Xuyên vui mừng nói: "Ngày mai đi làm, con cứ làm tốt công việc của mình, đừng phụ lòng tin của tổ chức đối với con."

Đỗ Bình Xuyên cũng sửng sốt, ông ấy nhạy bén nhận ra được sự thay đổi của con gái mình, đôi mắt vô hồn kia cuối cùng cũng có ánh sáng.

Nhà họ Đỗ ngạc nhiên nhìn cô, như thể họ không nhận ra cô ấy.

Thím Quế Hoa sững sờ.

Thím Quế Hoa lo lắng hỏi: "Tiểu Liên à, con bị sao vậy? Không phải là con..."

Không phải là lại nghĩ quẩn đấy chứ?

Mặc dù bà ấy thường mắng con gái không có tiền đồ, mắng cô ấy ngu ngốc hèn nhát, không thông minh bằng mình. Nhưng dù sao đó cũng là con ruột của mình, một người mẹ như bà ấy sao có thể thực sự muốn ép chết con mình được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận