Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 617: Đánh Nhau 2

Mắt chính ủy Mã giật giật, không kìm lòng được mà nhìn về phía Bảo Hoa đang đứng bên cạnh con gái, nhưng lại phát hiện ra vẻ mặt cực kỳ vô tội cô bé.

Mọi người cùng nhìn về phía gương mặt cậu bé, trên mặt cậu bé có mấy vết cào, thoạt nhìn qua thì còn sưng đỏ nhưng không hề chảy máu.

Tuy cả ba đứa bé đều nhếch nhác nhưng ít nhất vẫn ổn hơn so với Tiền Đức Thắng.

Trên mặt cậu bé ngoài viết cào kia, thì chỗ khóe miệng cũng rướm máu, không biết là do Bảo Hoa đánh hay là do bất cẩn té. Còn Bảo Hoa với Tam Hoa thì quần áo lấm lem, tóc tai lộn xộn, thoáng nhìn cũng biết là do xô xát.

Đấy là kiểu đánh nhau điển hình của đám học sinh tiểu học, cậu cào mặt tôi thì tôi sẽ giật tóc cậu.

Ban nãy, mọi người đã kiểm tra sơ qua một lượt, may là bọn trẻ không bị thương gì cả.

"Đáng đời anh!" Bảo Hoa nói: "Nếu anh không ức hiếp chị Ngọc Phượng, không mắng bọn tôi, thì sao tôi lại đánh anh? Chị Ngọc Phượng là bạn của tôi, tôi bảo vệ cho chị ấy, anh đánh chị ấy thì chính là đánh tôi!"

Tam Hoa gật đầu: "Đúng vậy! Đúng vậy!"

Đúng là không ai hiểu con bằng mẹ, Trần Ngải Phương vừa nhìn đã biết cô bé đang nghĩ cái gì trong đầu, khóe miệng cô ấy hơi nhếch lên.

Nhất định phải đánh một trận, quất thêm mấy roi nữa, xem cậu bé còn dám gọi người khác như vậy nữa không.

Bảo Hoa ngoan ngoãn gật đầu nhận sai: "Con biết rồi ạ, về sau con sẽ không tùy tiện động tay động chân nữa."

Cố Minh Thành vốn đã rất cưng chiều con gái nên đương nhiên càng bảo vệ con gái mình hơn, anh ấy nói với doanh trưởng Tiền: "Doanh trưởng Tiền, mặc dù Bảo Hoa đánh người là không đúng, nhưng con của anh vẫn là người sai trước, vẫn cần phải dạy dỗ lại cậu bé cho tốt..."

Cô bé không quan tâm Tiền Đức Thắng là ai, dám đánh bạn cô bé, cô bé sẽ đánh lại.

Khi cha cậu bé nghĩ rằng cậu bé làm sai, lần nào cũng phạt cậu bé.

Tiền Ngọc Phượng cũng hơi vui mừng, nhưng nghĩ đến cha mẹ mình cũng ở đây, cô bé nhanh chóng mím đôi môi nhỏ lại.

Sắc mặt của doanh trưởng Tiền trong suốt quá trình không được tốt lắm, nói: "Đoàn trưởng Cố nói đúng, lần này quả thực là lỗi của Đức Thắng, con xin lỗi mọi người đi."

"Đứa nhỏ này nói cái gì vậy?" Trần Ngải Phương lạnh mặt nói: "Con gái con đứa, nói chuyện cứ như phường trộm cướp, còn ra thể thống gì? Còn nữa, về sau không được đánh nhau nữa!"

Vì Bảo Hoa thường xuyên đến chơi với cô út của mình, nên chúng thường xuyên qua lại, vì vậy Tiền Ngọc Phượng và Bảo Hoa cũng thân thiết hơn, trở thành bạn bè, hơn nữa Tiền Ngọc Phượng là một chị gái rất hiền lành và chu đáo, Bảo Hoa rất thích cô bé, nhìn thấy cô bé bị đánh, đương nhiên tức giận.

Kỳ thật, sau khi nghe con gái nói, cô ấy cũng cảm thấy Tiền Đức Thắng đáng bị đánh, xem ra doanh trưởng Tiền không giáo dục con cái đến nơi đến chốn, nếu không cũng sẽ không coi chị gái và những cô gái khác là đồ ăn hại.

Doanh trưởng Tiền cảm thấy lần này làm anh ta rất mất mặt.

Dù sao mỗi lần cô bé đánh nhau, từ trước đến giờ đều không phải là không có lý do.

Con trai anh ta ngu ngốc đã đành, vậy mà lại không thể đánh được hai cô bé còn nhỏ tuổi hơn mình, hai cô bé còn chưa có khóc, cậu bé đã khóc cả buổi rồi.

Nghe được lời cha mình nói, trên mặt Tiền Đức Thắng lộ ra vẻ tủi thân và kinh hãi.

Tiền Đức Thắng sợ đến mức vội vàng quay nhìn mẹ, đáng tiếc vẻ mặt mẹ cậu bé vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn cậu bé, chỉ nắm tay chị gái, không biết đang nghĩ gì.

Xin lỗi xong, anh ta cùng vợ dẫn hai đứa nhỏ rời đi.

Bác gái hàng xóm có ý tốt nói: "Doanh trưởng Tiền, Đức Thắng nhà cậu cũng đã dạy dỗ hai năm rồi, hình như vẫn không có thay đổi?"

Cố Di Gia nói: "Tôi cũng không giúp được gì, không cần phải cảm ơn tôi."

Doanh trưởng Tiền bắt Tiền Đức Thắng thành khẩn xin lỗi mọi người, đồng thời đảm bảo về sau sẽ dạy dỗ cậu bé cẩn thận, sau đó cảm ơn Cố Di Gia và bác gái hàng xóm đã giúp đỡ.

Mặt doanh trưởng Tiền đỏ bừng, miệng ngập ngừng hé rồi lại đóng, cuối cùng chỉ có thể hứa, sau này sẽ dạy dỗ cậu bé thật tốt.

Dù thế nào đi nữa, việc này quả thực là lỗi của con trai anh ta, bị đánh cũng đáng.

Sau khi gia đình doanh trưởng Tiền rời đi, bác gái người hàng xóm cũng đi về, không còn mặt mũi ở lại thêm.

Từ nãy đến giờ chính ủy Mã đều im lặng nhìn mọi người rời đi, sau đó cũng dẫn theo con gái về nhà: "Tôi đưa Tam Hoa về trước, cho nó thay quần áo đã, không nói chuyện với hai người nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận