Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 625: Tìm Chồng 2

Khi bọn họ tới nhà chú Vinh, mới vừa vào cửa, Phương Mỹ Di đã ngửi được mùi đồ ăn, đúng lúc này cô cũng phát hiện ra mình đói bụng.

Bây giờ đã gần tới trưa, là thời điểm ăn cơm, bọn họ bận rộn cả nửa ngày, bụng đã đói tới kêu thành tiếng luôn.

Hôm nay trùng hợp lúc bọn họ tới thì bên chỗ chú Vinh đang có khách, cho nên hai người có thể nghe được tiếng người nói chuyện ở trên lầu.

Chú Vinh bưng một mâm đồ ăn đã nấu xong ra, nhìn thấy hai cô gái thì hơi sửng sốt:

"Gia Gia, sao cháu lại tới đây?"

Cố Di Gia cười nói: "Cháu đi với bạn lên thị trấn, tiện thể ghé qua thăm chú."

Chú Vinh rất vui mừng, nói với bọn họ: "Hai cháu vào trong phòng ngồi trước đi, chú bưng đồ ăn lên cho khách đã."

Cố Di Gia nói: "Chú Vinh cứ làm việc đi, không cần để ý tới bọn cháu."

Lúc ông ấy bận rộn thì Cố Di Gia và Phương Mỹ Di cũng không nhàn rỗi mà giúp đỡ nhóm lửa, rửa rau.

Chú Vinh giật mình: "Cháu là con gái của sư đoàn trưởng Phương à, đã lớn như thế này rồi."

"Chưa ạ, bọn cháu tới chỗ chú Vinh ăn ké bữa cơm?" Cố Di Gia ngọt ngào hỏi.

Phương Mỹ Di ngoan ngoãn gọi một tiếng chú Vinh.

Cố Di Gia nói Phương Mỹ Di ngồi, còn cô đi lấy chổi quét rác.

Phương Mỹ Di hơi xấu hổ nói: "Đúng là cháu không nhớ rõ..." Cô ấy biết trước kia chú Vinh từng ở trong quân đội thì cô ấy cũng dần thoải mái.

Chờ chú Vinh bưng đồ ăn đi rồi, Cố Di Gia kéo Phương Mỹ Di vào trong bếp.

Cố Di Gia ngạc nhiên: "Chú Vinh, chú biết Mỹ Di sao?"

Chú Vinh quay về thấy cô đang quét sàn thì vội vàng giành lấy, ông ấy vừa làm vừa nói: "Các cháu ăn cơm chưa?"

Phòng bếp hơi loạn, nguyên liệu nấu ăn chất đống ở dưới đất hoặc trong hộc tủ, trên mặt đất còn có một ít rác chưa được dọn dẹp.

Cố Di Gia giới thiệu Phương Mỹ Di: "Chú Vinh, đây là bạn cháu, tên Phương Mỹ Di, cậu ấy là biên tập của bên nhà xuất bản, truyện tranh ngắn được xuất bản của cháu cũng do cậu ấy phụ trách."

Cố Di Gia còn nói: "Thật ra lúc cháu và đoàn trưởng Phong kết hôn, chú Vinh và Phương Mỹ Di đều có tham dự, nhưng mà khi đó nhiều người nên chắc hai người cũng không để ý."

Chú Vinh cười tủm tỉm, quét rác dọn qua một bên rồi nói: "Được, vậy chú nấu hai món, sẽ nhanh thôi."

"Đúng vậy." Phương Mỹ Di gật đầu: "Năng lực nhớ mặt người của cháu không tốt lắm, có nhiều người cháu phải gặp mấy lần cháu mới có thể nhận ra được."

"Trước kia chú đã từng gặp rồi, có điều khi đó con bé còn nhỏ, có khi đã không còn nhớ rõ chú rồi."

Nếu đã là người quen, tới đây ăn một bữa cơm cũng không có gì đáng ngại.

Trước kia mỗi khi Cố Di Gia lên thị trấn đều là Phong Lẫm tranh thủ ngày nghỉ dẫn cô đi, hôm nay không thấy anh, trong lòng ông ấy hơi buồn bực.

Ăn ngon thật sự!

Cố Di Gia đưa quần áo mùa hè mình cầm theo cho ông ấy: "Chú Vinh, đây là quần áo mùa hè cháu may, sắp tới hè rồi đấy, khi đó chú có thể mặc nó rồi."

Ba người nói chuyện rất thoải mái, chú Vinh nhanh chóng nấu xong đồ ăn, sau đó mọi người cùng ngồi xuống ăn cơm.

Hai người họ ngồi thêm một lúc nữa rồi đứng dậy rời đi.

Chẳng qua nếu đó là người có dáng vẻ vô cùng đẹp thì cô ấy chỉ cần gặp một lần là nhớ có thể nhớ rất lâu, lần sau gặp lại còn có thể nhận ra trong chớp mắt.

Đồ khá nặng nên cô trả lại cho ông ấy: "Chú Vinh, cháu cầm không được, nặng quá ạ."

Chú Vinh lấy một túi đồ ăn vặt mà ông ấy tự làm ở trong nhà ra, kín đáo đưa cho cô: "Gia Gia, cháu cầm về mà ăn."

Cố Di Gia nói: "Chúng cháu ngồi một lát rồi lên xe bộ đội quay về, không thể ở lại quá lâu. Lần sau đoàn trưởng Phong về cháu sẽ nói anh ấy tới thăm chú."

Phương Mỹ Di đã ngửi được mùi hương mê người kia từ sớm, ăn một miếng thịt khô xào do chú Vinh nấu, thơm tới nỗi cô có thể ngay lập tức ăn hết hai chén cơm, và cả hai cái bánh bao lớn.

Chú Vinh tươi cười, nói lãng phí tiền bạc làm gì, nhưng cô nhìn ông ấy nóng lòng muốn mặc ngay là biết thực ra ông ấy rất thích món quà này.

Cố Di Gia sợ ông ấy mặc ngay bây giờ nên nhanh chóng nói: "Chú Vinh, cháu biết chú sợ nóng, nhưng thời tiết bây giờ còn chưa nóng lắm, chú mặc đồ vẫn phải cẩn thận, đừng để ngã bệnh."

"Chú biết mà, không mặc, không mặc đâu, tới mùa hè mới mặc."

"Sao Phong Lẫm không đi với cháu?" Chú Vinh hỏi.

Không còn khách, chú Vinh hoàn toàn trở nên nhàn nhã, ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm với bọn họ.

Tới khi bọn họ cơm nước xong xuôi thì người khác trên lầu cũng đã ăn xong và rời đi.

Cố Di Gia nói: "Đoàn trưởng Phong phải đi làm nhiệm vụ rồi."

Không có sức lao động miễn phí là đoàn trưởng Phong ở đây nên cô đành chịu thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận