Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 628: Xú Lão Cửu 1

Phương Mỹ Di không nhịn được mà phì cười.

Cô ấy còn chưa từng rơi vào cảnh bị người khác ăn hiếp bao giờ, là con gái của sư đoàn trưởng, từ nhỏ đã được cưng chiều. Mặc dù ngày thường bản thân cô ấy cũng là người biết phân rõ phải trái, nhưng khi đối mặt với người không nói đạo lý thì cô ấy cũng sẽ không kiềm chế sự bực bội mà nhường nhịn đối phương.

Phương Mỹ Di trực tiếp đáp trả Mã Xuân Hoa: "Cô không thấy chúng tôi đều đang cầm đồ à, làm gì còn tay nào mà giúp các cô mang vác đồ nặng như thế. Hơn nữa bọn tôi chỉ là hai cô gái yếu đuối mà thôi, sao mà giúp mấy người được hả?"

Sau đó, cô ấy quay qua nói với bác gái Mã: "Bác gái, không phải là tôi không muốn giúp, mà là tôi thấy con gái bác khá cường tráng, tôi và Gia Gia yếu đuối như vậy sao có thể làm được mấy việc nặng như này chứ. Mẹ tôi nuôi tôi lớn như này còn chưa từng để tôi phải làm việc nặng khi nào đâu."

Vẻ mặt bác gái Mã cứng đờ.

Trước giờ bà ta chính là kiểu người xã giao tốt, biết ăn nói, có nhân duyên vô cùng tốt, những lúc bà ta muốn chiếm món lợi từ chỗ người khác, chỉ cần hạ thấp mình xuống thì người ngoài cũng không tiện cứ nắm mãi lấy không buông.

Ai mà ngờ được hai cô gái này không biết khách khí.

Mã Xuân Hoa cũng là người nóng tính, cô ta trừng mắt nhìn Phương Mỹ Di: "Tôi cùng lắm cũng chỉ nhờ cô giúp một việc nhỏ, cô không muốn giúp thì có thể nói không giúp, sao lại mà mắng chửi người khác hả?"

"Đúng vậy, nếu mấy người thấy mệt thì cứ bỏ đồ ở đó, khu nhà tập thể an toàn lắm, không ai lấy đâu, mọi người có thể chuyển xong một chuyến rồi quay lại chuyển tiếp chuyến sau."

"..."

Mấy cụ già dưới tán cây vốn không quan tâm, nhưng thấy bên này hình như cãi vã ồn ào thì lập tức hát đệm thêm.

"Bà chị, Gia Gia nhà chúng tôi là đứa nhỏ tốt, mấy người không thể ăn hiếp con bé, còn bảo con bé làm việc nặng nhọc gì đấy."

Cố Di Gia cũng không để một mình Phương Mỹ Di phát huy, cô ấy tiếp lời: "Xin lỗi, từ nhỏ tôi cũng chưa từng phải làm việc nặng gì, chị dâu tôi thương tôi, xưa giờ không để tôi làm việc nặng, mà tôi cũng không xách được đồ gì cả... Tôi thấy bác gái và chị Mã trông cũng khỏe mạnh lắm, khiêng những thứ này cũng chẳng có vấn đề gì đâu."

Hai cô gái này không chỉ xảo quyệt lại còn có tác phong của mấy cô tiểu thư, tính khí vô cùng nóng nảy, chỉ là một chút việc nặng mà thôi, có cần mắng chửi người khác như thế không?

"Tôi mắng chửi cô lúc nào, tôi đang nói đạo lý với cô đấy!" Phương Mỹ Di không vui nói: "Hơn nữa, đây mà là việc nhỏ cô nói sao, đồ vật nặng như thế này lại nói hai đồng chí nữ không thể làm việc nặng như chúng tôi giúp cô khiêng đồ, không phải là cô đang cố ý làm khó làm dễ chúng tôi sao?"

Sắc mặt bác gái Mã lúc xanh lúc đỏ.

Lời nói của cô đầy vẻ châm chọc, chỉ cần không bị điếc thì đều có thể nghe hiểu.

Phương Mỹ Di nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, tuyệt đối không nhượng bộ.

"Đúng vậy, chuyện có gì to tát đâu chứ!"

Sau đó bà ta hỏi lại hai cô: "Hai cháu cũng là quân tẩu sao? Dáng dấp xinh đẹp thế này, đồng chí nam nào lấy được hai cháu đúng là có phúc khí đấy."

"Bà chị đây không phải đang cố ý làm khó làm dễ Gia Gia và đồng chí Phương sao? Không phải là hai đứa không muốn giúp mấy người xách đồ đạc, nhưng hai đứa là người làm công tác văn hóa, bình thường thứ đồ nặng nhất hai đứa cầm là cây bút, nói hai đứa nó giúp mấy người chuyển lương thực, lỡ như mệt chết luôn thì phải làm sao bây giờ?"

Bà ta phản ứng cũng nhanh, vội vàng nói: "Úi chà, bác cũng không phải bắt hai cháu giúp đỡ, hai đồng chí nữ đừng tức giận! Đi xa nhà sẽ luôn có những lúc khó khăn, có thể giúp đỡ người khác một chút cũng tốt mà. Bác nghe nói mấy quân tẩu trong khu nhà tập thể đều rất tốt, mọi người đều là người nhà quân nhân, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà!"

Chiêu cũ hay xài luôn có hiệu nghiệm lại bỗng nhiên không còn tác dụng nữa khiến bà ta không vui, thậm chí hối hận vì lúc nãy đã gọi hai cô. Nếu bà ta nói chiến sĩ trẻ lúc nãy đưa bọn họ tới giúp đỡ thì cậu chiến sĩ trẻ kia kia làm gì xảo quyệt giống như hai đồng chí nữ này chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận