Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 630: Xú Lão Cửu 3

Bác gái Mã nghe mọi người xung quanh nói chuyện thì cảm thấy suy nghĩ trước đó của bà ta không đúng lắm. Nếu anh trai cô gái kia là đoàn trưởng thì cô muốn gả cho ai mà chẳng được, cũng không cần phải gả cho một đoàn trưởng khác làm vợ sau.

Bác gái Mã là người cẩn thận, khi chưa tìm hiểu rõ tình hình thì sẽ không lắm miệng. Bà ta cười nói: "Xin lỗi, chúng tôi một đường qua đây, ngồi xe mấy ngày, mệt mỏi vô cùng, con gái tôi không biết cách nói chuyện... À, không phải lúc nãy còn có một cô gái mặc áo sơ mi trắng sao, cô ấy là con nhà ai thế?"

Người bà ta hỏi thăm là Phương Mỹ Di, cô gái này mồm miệng lanh lợi, tính tình mạnh mẽ, giống như rất được người nhà cưng chiều.

"Mấy người nói đồng chí Phương sao? Nhà cô ấy không ở khu nhà tập thể, là con gái của sư đoàn trưởng Phương đấy..."

Con gái sư đoàn trưởng Phương?

Mí mắt bác gái Mã giật giật.

Bởi vì bà ta có con trai làm chính ủy nên không phải bác gái Mã không hề biết chút gì về chức vụ sĩ quan. Cuối cùng bà ta cũng hiểu tại sao hai cô gái kia lại mạnh mẽ như thế, nói không giúp là không giúp, còn không sợ bà ta chơi chiêu ràng buộc đạo đức nữa.

Trước kia bà ta đã dùng chiêu này để đối phó với không ít người, nhưng áp lên người hai cô gái này thì lại vô dụng.

Nếu con cả gửi tiền về ít hơn, hoặc là sau này không gửi nữa thì bọn họ ăn cái gì bây giờ?

Bác gái Mã vẫn luôn nhất quán rót tư tưởng này cho con cả, nhờ đó mà nắm chặt anh ấy trong lòng bàn tay, sống một cuộc sống thoải mái.

Bà ta nhớ tới bắt đầu từ sáu tháng cuối năm trước, tiền con cả gửi về quê càng ngày càng ít, trong lòng bác gái Mã cảm thấy tràn ngập nguy cơ.

Bà ta không cho phép có chuyện gì thoát khỏi sự khống chế của bà ta. Nếu chính ủy Mã có lòng khác thì bà ta phải nhanh chóng chỉnh đốn lại tư tưởng của con cả. Phải cho anh ấy biết, dưới gầm trời này, chỉ có mẹ và anh em ruột mới là người thân nhất, là người anh ấy có thể dựa vào, còn lại đều là người ngoài cả.

"Mẹ, sao mẹ lại mang nhiều lương thực tới chỗ anh cả thế này chứ. Anh cả có trợ cấp, vốn dĩ cũng có cần lương thực chúng ta mang tới đâu." Mã Xuân Hoa phàn nàn, mang theo nhiều đồ thế này, trên đường đi phải trông chừng rồi khiêng vác, khiến cô ta mệt muốn chết.

Nhưng mà...

Bác gái Mã nói chuyện với mấy bà cụ kia vài câu rồi giục con gái khiêng đồ tới nhà con cả.

Mã Xuân Hoa nghe xong thì không nói gì nữa, hì hục xách túi lương thực lên.

Bác gái Mã liếc cô ta một cái, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Con đúng là đứa ngốc! Chúng ta mang lương thực tới, nếu anh cả con thấy sẽ cảm thấy cảm động vì lòng thành của chúng ta, mẹ cũng có thể nhân lúc này đòi tiền của nó..."

Mã Xuân Hoa cảm thấy uất ức, cô ta ít khi phải làm những việc nặng nhọc thế này, cảm thấy da tay mình đã bị ma sát tới rách da rồi.

Bác gái Mã không rõ chỗ con cả có chuyện gì xảy ra, tại sao gửi tiền về ít hơn, lúc gọi điện hoặc gửi thư về nhà cũng không nói rõ ràng tình hình, thế nên bà ta cứ thế tới đây xem tình hình.

(*) Xú lão cửu: cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hóa.

Mấy năm nay, bà ta và mấy đứa nhỏ trong nhà có thể sống thoải mái như thế, người khác đói tới vàng mặt teo tóp, còn bọn họ lại có ăn trắng trẻo mập mạp hoàn toàn là nhờ vào tiền mà con cả gửi về.

"Phủi phui!" Nếu không phải trong tay bác gái Mã còn đang xách đồ thì bà ta đã muốn đánh cho cô ta một cái.

Cô ta biết mẹ mình là người thông minh, nghe mẹ chỉ có đúng không sai.

"Con không thích hai cô gái lúc nãy. Mẹ, tác phong của bọn họ hệt như con gái nhà địa chủ, nhìn thôi đã khiến người ta phát ghét, liệu có phải là xú lão cửu không, chúng ta có nên đi báo cáo không..."

Mãi tới khi nãy gặp được hai người kia, cô ta mới biết, hóa ra trên đời này còn có nhiều nhà lợi hại hơn nhà bọn họ...

Sắc mặt cô ta có hơi mệt mỏi.

Dưới ánh mắt nghiêm túc của mẹ mình, Mã Xuân Hoa miễn cưỡng gật đầu, không dám nói gì thêm.

"Con nói bậy cái gì đấy?" bác gái Mã mắng: "Lúc nãy con không nghe à, hai người họ một người có anh trai là đoàn trưởng, một người là con gái sư đoàn trưởng, xú lão cửu chỗ nào chứ hả. Con đừng nói tới chuyện báo cáo cái gì đó nữa, cẩn thận mẹ đánh gãy chân con!"

Trước kia khi ở trong thôn, bởi vì có anh cả, người trong thôn đều kính trọng nhà bọn họ, cô ta còn chưa từng bị ai chọc tức như thế này, vẫn luôn cho rằng nhà mình rất giỏi.

Sao bà ta lại sinh ra một đứa con gái ngu xuẩn thế chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận