Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 633: Bà Nghĩ Như Thế Là Sai Rồi! 2

Cho đến khi Chu Tú Anh ở nhà bên cạnh trở về, Tiền Quyên Quyên mới đưa bọn họ ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, vừa lúc nhìn thấy Chu Hồng Anh tan làm về đang đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào mấy cái túi da rắn trước cửa với vẻ mặt khó hiểu.

"Chị dâu Hồng Anh." Tiền Quyên Quyên chào hỏi một tiếng.

Bác gái Mã nhìn thấy Chu Hồng Anh, nói với giọng điệu thân thiết: "Hồng Anh, cuối cùng cô cũng tan làm, chúng ta đợi cô tan làm lâu lắm rồi, sao bây giờ cô mới về?"

Chu Hồng Tú nhìn thấy bọn họ, ngạc nhiên đến nỗi ngẩn người.

Vừa rồi lúc nhìn thấy mấy cái túi da rắn trước cửa, cô ấy đã có dự cảm không lành, không ngờ là mẹ chồng và em chồng tới.

"Chị dâu Hồng Anh?" Tiền Quyên Quyên phát hiện phản ứng của cô ấy hình như hơi kỳ lạ.

Chu Hồng Anh hoàn hồn, cơ thể hơi cứng đờ, ấp úng nói: "Mẹ, Xuân Hoa, sao mọi người lại tới đây..."

Khi nhìn đến Chu Hồng Anh ngơ ngác đứng ở cửa, trên mặt bà ta hiện lên một chút không vui, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ hòa ái: "Hồng Anh, đây là đồ ăn ở dưới quê, tôi cố tình mang lên đây đấy, cô nhanh cất vào trong đi. Như này là đủ để ăn rất lâu đấy, không cần phải mua thêm đồ ăn nữa."

Sau khi bác gái Mã phân phó cho con dâu dọn đồ, cũng đi theo vào cửa, không quan tâm đến những chiếc túi da rắn ngoài cửa.

Bác gái Mã nhiệt tình nói: "Cần mà, chỉ là chút rau muối thôi, không đáng giá gì đâu."

Cuối cùng cũng có thể ngồi xuống yên ổn, quả thật cô ta đã mệt muốn chết rồi.

Bác gái Mã quay sang Tiền Quyên Quyên vui vẻ nói: "Tiểu Tiền, vừa rồi cảm ơn nước của cháu nhé, đợi bác gái sắp xếp xong hành lý, sẽ mang cho cháu một ít dưa chua tự làm, bảo đảm là ngon lắm."

"Vợ, đây là cái gì vậy?"

Nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của cô ấy, Mã Xuân Hoa thấy hơi khó chịu, hét lên: "Chị dâu, em và mẹ, cùng Tiểu Tráng ngồi xe mấy ngày mới đến đây, ăn không ngon, ngủ không yên, cả người mệt chết đi được, chị còn không mau mở cửa để mọi người vào nghỉ ngơi một chút sao?"

Chu Hồng Anh lặng lẽ cất mấy cái túi da rắn ở trước cửa vào nhà. Tuy rằng trước đây cô ấy cũng là con nhà nông, nhưng từ khi theo quân đến nay, đã nhiều năm chưa làm việc nặng như vậy, cho nên dọn dẹp đống đồ này cũng rất khó khăn.

Tiền Quyên Quyên nói: "Bác gái, không cần đâu, bác cứ giữ lại ăn, con cũng có giúp gì cho bác đâu."

Chu Hồng Anh giống như con rối gỗ bị giật dây, người khác nói một câu thì động đậy một chút, tay chân luống cuống lấy chìa khóa ra mở cửa, giống như một cô con dâu nhỏ, ăn nói khép nép: "Mẹ, Xuân Hoa, mọi người vào trong đi..."

Mã Xuân Hoa dẫn cháu trai vào trong, tùy ý nhìn thoáng qua, rồi đi vào phòng khách, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Nghe vậy, chính ủy Mã chợt nhớ ra, hình như anh ấy chưa nói với vợ rằng mẹ và em gái muốn đến thăm họ.

Chờ Tiền Quyên Quyên đỡ eo vào nhà, vẻ tươi cười trên mặt bác gái vẫn chưa tan biến, nhìn rất hòa nhã, có vẻ dễ ở chung.

Nhìn thấy cô cúi đầu dọn dẹp đống đồ, không hiểu sao đột nhiên anh ấy cảm thấy có lỗi.

Đúng lúc này, chính ủy Mã trở về, thấy cô ấy đang dọn đồ ở cửa thì vội vàng chạy tới hỗ trợ.

Chu Hồng Anh liếc nhìn anh ấy một cái, nói: "Mẹ và Xuân Hoa tới đây, còn có Tiểu Tráng nhà anh hai nữa."

Anh ấy vội vàng hỏi: "Mẹ, Xuân Hoa, còn có Tiểu Tráng, mọi người đến rồi, đi đường có mệt lắm không?"

Không hiểu sao, đột nhiên chính ủy Mã cảm thấy khó chịu.

Chính ủy Mã lại sửng sốt, do dự một chút, nhìn thấy cô đang loay hoay nhấc một chiếc túi da rắn, lặng lẽ bước vào. Có lẽ vì nó quá nặng, lưng của cô ấy bị hơi cong xuống, bộ quần áo rộng thùng thình bị kéo giãn ra, có thể nhìn thấy bóng lưng gầy gò của cô ấy.

"Không cần." Chu Hồng Anh nói: "Mẹ nhìn thấy lại mắng em."

Khi chính ủy Mã chuyển đồ đạc vào, nhìn thấy mẹ và em gái trong phòng khách, đang rất vui vẻ.

Chính ủy Mã vội vàng đưa tay nhận lấy: "Để anh dọn cho, sức em yếu, đừng cúi ảnh hưởng đến lưng."

Bác gái Mã gặp lại cậu con cả đã mấy năm không gặp thì rất vui mừng. Bà ta kích động đi qua đó kéo anh ấy lại để nói chuyện, nói xong câu cuối cùng, bác gái Mã xúc động bắt đầu khóc, nói đã rất lâu rồi không gặp anh ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận