Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 641: Bị Đánh 2

Trần Ngải Phương nghẹn họng, định nói gì đó, nhưng nhìn con gái ấm ức, cô ấy lại nói không nên lời.

Con gái cô ấy bình thường rất hào phóng, có thứ gì tốt hay rất vui sẽ chia sẻ với người khác, nhưng chỉ giới hạn trong nhóm bạn tốt của con bé. Nếu như con bé không thích, thì đến một cái kẹo cũng không cho, ân oán rõ ràng.

Là người có nguyên tắc riêng.

Kể cả người lớn cũng không thể ép con bé cho người mà con bé không thích.

Chính ủy Mã nhìn dáng vẻ đáng thương của Bảo Hoa, trong lòng cũng không thoải mái, vội dỗ dành: "Bảo Hoa yên tâm, không ai có thể đánh cháu với Nhị Hoa, Tam Hoa, do Tiểu Tráng tự ngã, không phải cháu bắt nạt thằng bé."

"Thật ạ?" Bảo Hoa không yên tâm lắm: "Chú sẽ không đánh các cậu ấy đúng không?"

"Chắc chắn là không!" Chính ủy Mã nói nghiêm túc, không muốn để lại hình tượng tàn bạo đánh con cho con nhóc này, bằng không cô bé sẽ ghi thù trong lòng, đâu biết được cô bé nói với bên ngoài cái gì.

Cuối cùng, Bảo Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Chú Mã, bà Mã là người trọng nam khinh nữ, nhỡ đâu vì Mã Tiểu Tráng mà bà ấy sẽ bắt chú đánh Nhị Hoa với Tam Hoa thì sao?"

Chính ủy Mã chào hỏi mọi người, rồi định dẫn hai đứa con gái về.

Nghe anh ấy nói vậy, Trần Ngải Phương cũng không giữ lại nữa.

Chính ủy Mã không hỏi con gái, có đúng là lúc trước dưới quê bị đánh hay không, sao anh ấy lại không biết xấu hổ mà làm trò hỏi han trước mặt người nhà họ Cố.

Chính ủy Mã từ chối: "Thôi, Hồng Anh cũng nấu cơm rồi, bọn tôi về nhà ăn."

Sắc mặt chính ủy Mã cứng lại, nhìn hai đứa con gái.

Chính ủy Mã dở khóc dở cười, đảm bảo nói: "Cháu đã nói thế rồi, đương nhiên chú sẽ không để hai đứa bị đánh! Yên tâm, Nhị Hoa với Tam Hoa đều sẽ không bị đánh."

"Không đâu."

Bảo Hoa theo sau chính ủy Mã, đưa bọn họ ra cửa, miệng thì nói: "Chú Mã, nhất định chú đừng để chị Nhị Hoa với Tam Hoa bị đánh đấy! Các cậu ấy là con gái chú, tục ngữ có câu, đánh con lòng cha đau như cắt, con gái chú bị đánh, chả lẽ chú không đau lòng sao?"

Nhị Hoa hơi co rúm lại, Tam Hoa ngây thơ mờ mịt, cô bé không có ký ức ở quê, mãi đến khi đi theo mẹ với các chị vào bộ đội mới bắt đầu có ký ức.

"Cái gì mà không đâu chứ? Cháu nghe chị Nhị Hoa nói rồi, lúc trước ở dưới quê, chỉ cần Mã Tiểu Tráng khóc thì bà ấy sẽ đánh các cậu ấy, nói là các cậu ấy sai."

"Nếu không thì ở lại đây ăn đi." Trần Ngải Phương gọi: "Đúng lúc hôm nay có khách, bọn tôi nấu nhiều đồ ăn lắm, hay là nhà anh ở lại ăn một bữa."

Da đầu của chính ủy Mã tê rần, có lẽ anh ấy phải giám sát chặt chẽ hơn, nếu Nhị Hoa với Tam Hoa bị đánh thật, thế chẳng phải bà cô nhỏ này sang đánh chết nhà anh ấy à?

Chưa kể ở đây còn có con gái sư đoàn trưởng Phương.

Tiễn chính ủy Mã đi, người nhà họ Cố với Phương Mỹ Di cùng ngồi xuống ăn cơm tối.

Cái gì với cái gì cơ?

"Chú đồng ý rồi đấy! Chú phải giữ lời hứa, mai đến trường cháu sẽ hỏi chị Nhị Hoa với Tam Hoa, nếu các cậu ấy bị đánh, cháu sẽ không bỏ qua đâu! Cháu không thể để bạn của cháu bị người ta đánh!"

"Chị dâu, Bảo Hoa là đứa trẻ ngoan, từ trước giờ con bé làm gì cũng đều có chừng mực, chị không phải lo đâu."

"Con không xen vào mà!" Bảo Hoa lại uất ức: "Chị Nhị Hoa với Tam Hoa là bạn bè của con, chẳng lẽ các cậu ấy bị bắt nạt, con không được giúp các cậu ấy sao ạ?"

Tục ngữ có câu "thanh quan cũng khó xử việc nhà", huống chi con gái cô ấy chỉ là một đứa trẻ, cô ấy sợ con gái mình sẽ chịu thiệt.

Trần Ngải Phương dạy dỗ con gái: "Một đứa con nít con nôi như con ấy, đừng xen vào chuyện nhà người ta, không nên hơi tí là nói người lớn sai..."

Hai anh em Cố Di Gia với Cố Minh Thành không muốn cô bé ấm ức, bọn họ đều lên tiếng.

Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện vừa nãy.

"Đúng vậy, hơn nữa Bảo Hoa cũng không làm sai mà, con bé bảo vệ bạn bè thôi, đấy chính là tinh thần trách nhiệm mà."

Trần Ngải Phương nâng mí mắt lên nhìn hai anh em, nhếch miệng: "Hai người cứ bảo vệ con bé đi, ngày nào đó con bé gặp rắc rối, chị xem hai người xử lý kiểu gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận