Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 643: Bị Đánh 4

Thấy hai Hoa cũng cùng nhau đến, Cố Di Gia khó tránh khỏi suy đoán, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.

Bảo Hoa nhìn thấy cô, tức giận mà nói: "Cô út, chú Mã nói dối, tối hôm qua chị Nhị Hoa với Tam Hoa về nhà vẫn bị đánh."

Cố Di Gia nghĩ thầm trong lòng: Bị đánh ở đâu?

Sau đó, cô vẫy tay gọi hai Hoa lại đây để xem thử.

"Thật ra không có." Nhị Hoa thẹn thùng nói: "Bà chỉ vặn tai cháu thôi, không đau ạ."

Tam Hoa mếu máo nói: "Rõ ràng là rất đau!" Sau đó, cô bé lại cười rộ lên: "Nhưng mà lúc Tiểu Tráng ném cặp sách của cháu rồi giẫm lên, cháu bực lắm nên cháu đánh cậu ta luôn."

Từ khi chơi với Bảo Hoa, Tam Hoa từ một cô bé nhút nhát chỉ biết trốn sau mẹ với chị gái, bây giờ đã biến thành một cô bé mạnh mẽ, nếu ai dám bắt nạt cô bé sẽ đánh lại, đánh không lại cũng không sao, cô bé có thể cào hoặc cắn.

Cố Di Gia có hơi lo lắng: "Thế cháu có bị đánh không?"

Với một đứa con gái có tinh thần trượng nghĩa như vậy, họ chỉ có thể trông chừng nhiều hơn.

Bảo Hoa chỉ trích anh ấy: "Chú Mã, chú nói không giữ lời."

Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành vừa về đến nhà đã nghe thấy con gái bảo bối của bọn họ đang khiển trách chính ủy Mã nói không giữ lời.

Gần đến giờ cơm tối, chính ủy Mã mới đến đấy đón hai nhóc Hoa.

Hai mắt Tam Hoa sáng lấp lánh gật đầu, quay đầu nói với chị gái: "Chị hai, cô Gia Gia đã nói rồi đó, về sau chị đừng đứng ngốc ở đó để người ta đánh nữa, chị biết chưa?"

"Bọn trẻ không bị đánh." Chính ủy Mã đành phải nói: "Vặn tai thì không tính, cũng không có bị thương."

Tam Hoa đắc ý mà ngẩng đầu: "Không đâu ạ, khi bà định đánh cháu, cháu đã chạy đi tìm cha, có cha che chở cháu, bà không đánh được cháu."

Chính ủy Mã vừa thấy cô bé đã đau đầu, theo bản năng nhìn Cố Minh Thành, bảo anh để ý con gái.

Nhị Hoa sợ hãi gật đầu, có lẽ do bóng ma tâm lý khi còn nhỏ quá nặng, theo bản năng cô bé không dám phản kháng lại người lớn, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng.

Nghe được lời này, Cố Di Gia khen ngợi mà xoa đầu cô bé: "Phải như vậy! Nếu ai đánh cháu, cháu phải chạy thật nhanh tìm cha cháu."

Bảo Hoa với Tam Hoa không về nhà luôn mà ở lại làm bài tập ở nhà họ Cố, đúng lúc Cố Di Gia cũng ở đây nên cô dạy kèm cho bốn đứa nhỏ.

Chính ủy Mã muốn nói tai người không dễ bị vặn xuống như vậy, huống chi mẹ anh ấy cũng không nhẫn tâm với cháu gái như thế, sau đó lại nghe cô bé nói nếu tai bị vặn nhiều, trẻ con sẽ dễ bị điếc.

Hai người nghe xong nguyên nhân, cũng không biết nói cái gì.

"Ông nội Hồ đã nói với cháu như thế, nếu chú không tin, lần sau ông nội Hồ qua đây, chú có thể hỏi ông ấy."

Cố Minh Thành nhún vai tỏ vẻ bất lực, trong lòng cảm thấy con gái anh ấy không sai mà, cũng không phải anh ấy làm.

Bảo Hoa tức giận: "Sao lại không tính chứ? Nhỡ đâu bị vặn mạnh, rồi tai rớt xuống thì sao?"

Bởi vì ban ngày hai nhóc Hoa đến trường, tan học về thì làm bài tập ở nhà họ Cố, đến khi ăn cơm thì về nhà với chính ủy Mã, không ở một mình với bác gái Mã, vì vậy cứ thế chung sống hòa thuận.

Bảo Hoa đưa ra minh chứng có thật, đó không phải bí mật ở khu tập thể khiến cho chính ủy Mã không thể nói nên lời.

"Cháu không tin đâu, có rất nhiều người bà tồi, bà Tiền cũng đánh cháu gái mà, chị Ngọc Phượng cũng từng bị đánh."

Anh ấy đành phải bảo đảm rằng từ nay về sau nhất định sẽ chú ý, không để cho hai con gái bị người ta đánh, lại nói với cô bé: "Bà nội Mã là bà của bọn trẻ thì bà ấy sẽ không đánh cháu gái đâu, cháu cứ yên tâm đi."

Những ngày sau, mỗi ngày Bảo Hoa tan học cũng dẫn Nhị Hoa và Tam Hoa cùng về, sau đó đến khi ăn cơm, chính ủy Mã đến đón các cô bé.

Chính ủy Mã đâu có cần hỏi, nếu ông Hồ đã nói thì phải tin.

Thoáng cái mùa xuân sắp qua đi, Phong Lẫm đã đi hơn nửa tháng chưa trở về.

Tình cờ hôm nay lại là ngày nghỉ, khu tập thể gia đình ủy viên huyện ủy tổ chức lên núi hái quả, Trần Ngải Phương muốn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi bẻ chút măng về làm măng chua.

Cố Di Gia và Trang Nghi Gia cũng quyết định thả lỏng một chút, cùng mọi người đi lên núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận