Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 644: Đoàn Trưởng Phong Đã Về 1

Đây là thời điểm mùa xuân với mùa hạ giao mùa, thời tiết đang dần dần ấm lên.

Mọi người bắt đầu đổi sang quần áo mùa hè, vào lúc trời sáng hoặc tối hơi se lạnh thì chỉ cần khoác áo mỏng ra bên ngoài.

Từ lúc sáng sớm, Trang Nghi Giai đã đến nhà họ Cố, trên tay cầm theo một cái rổ, vừa đến đã thấy Trần Ngải Phương đang sắp xếp lại cái giỏ.

Cái giỏ được làm rất khéo léo, rất hữu dụng.

Trần Ngải Phương nhìn thấy giỏ của cô ấy thì bật cười: "Tiểu Trang, em nên dùng giỏ cho đỡ tốn sức. Phụ nữ chúng ta không có nhiều sức nên tốt hơn là cho vào giỏ mang đi."

Mùa đông năm ngoái Trang Nghi Giai gả đến bộ đội, sau khi đi đến đây, chưa kịp làm quen với trụ sở đã bắt đầu hợp tác vẽ truyện tranh ngắn với Cố Di Gia.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy lên núi cho nên không có kinh nghiệm nào.

Cô ấy cứ nghĩ lên núi là đi hóng gió không khí, ngắm cảnh, thấy hoa dại thì hái về.

Khi mùa xuân đến, vạn vật sống lại, các loại rau dại trong núi cũng bắt đầu sinh sôi, đây là thời điểm rau dại ngon nhất. Cho nên gần như mỗi ngày nghỉ, người nhà trong khu tập thể sẽ tổ chức lên núi hái rau dại, hoặc là nhặt ít củi mang về.

Điển hình là Cố Di Gia và Trang Nghi Giai, không mong đợi gì vào chuyện các cô có thể hái thêm rau dại.

Cố Di Gia đổ đầy nước vào bình bi đông, chuẩn bị khăn lau mồ hôi, cuối cùng tìm một chiếc áo khoác ngoài.

Tất nhiên mọi người lên núi chủ yếu vẫn là để hóng gió.

Cái giỏ đó bé hơn hẳn cái của Trần Ngải Phương, Trang Nghi Giai hỏi: "Sao cái này nhỏ vậy?"

Bảo Sơn nói: "Mẹ, con không rảnh trông, con muốn đi đào măng với mẹ."

Cố Di Gia đưa một cái giỏ cho cô ấy.

Bảo Hoa cũng cõng theo giỏ tre của cô bé, lải nhải suốt dọc đường: "Con có hẹn với chị Nhị Hoa ở chân núi bên kia rồi."

Trần Ngải Phương cười nói: "Em với Gia Gia không có nhiều sức, dùng cái này là được rồi, nếu đựng nhiều đồ quá thì không mang được đâu." Trước khi kết hôn, cô ấy đã quen làm việc đồng áng, người cũng khỏe nên không thể so sánh với mấy cô gái chuyên viết lách này.

"Lúc trước mua thừa một cái, cậu cầm đi."

Tuy rằng hiện giờ mùa xuân sắp qua đi, vẫn còn rau dại nhưng không còn non.

Vì thế Bảo Sơn dặn dò em gái, bảo cô bé phải đi theo người lớn, không được đi lung tung.

Chuẩn bị xong, mọi người cùng nhau xuất phát.

"Biết rồi, em sẽ đi theo cô út với dì Trang." Bảo Hoa vui vẻ nói, hai bím tóc lắc qua lắc lại.

"Đừng chạy ra xa nhé." Trần Ngải Phương dặn dò: "Bảo Sơn, con trông chừng các em."

Cậu bé là đứa con hiếu thảo, sao có thể để một mình mẹ làm việc chân tay này, đương nhiên cậu phải giúp mẹ.

"Cô út tết cho cháu ạ." Bảo Hoa cười ngọt ngào.

Những quân tẩu khác cũng lục đục đến, và cả một số trẻ con lên núi chơi.

Mặt Trang Nghi Giai hơi đỏ, ngượng ngùng mà nói: "Em còn đang bận làm việc mà, lão Hứa nhà em nói không vội."

Cố Di Gia tủm tỉm cười, cô phát hiện hầu như quân tẩu nào gặp Bảo Hoa đều nói muốn sinh con gái giống Bảo Hoa, có thể nói Bảo Hoa đã nâng cao sự kỳ vọng của các quân tẩu về chuyện sinh con gái.

Thật ra mọi người đều không có ác ý, nhưng phụ nữ sau khi kết hôn không thể tránh được đề tài xoay quanh gia đình với em bé, nếu thấy người vợ nào còn trẻ thì sẽ hỏi một câu.

Trang Nghi Giai nhìn Bảo Hoa, nói với Cố Di Gia: "Bảo Hoa đáng yêu ghê, sau này tớ cũng muốn sinh con gái như Bảo Hoa."

Dù sao sau này cũng sẽ có, chẳng phải Phương Mỹ Hà giờ cũng đang mang thai à?

Đương nhiên, cũng vì có Phương Mỹ Hà làm ví dụ, cho nên khi nghe Cố Di Gia nói cô còn trẻ, mọi người cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cô không muốn sinh con sớm giống Phương Mỹ Hà.

Kết hôn càng lâu, mọi người lại càng nóng lòng thay họ, Phương Mỹ Hà là một ví dụ.

Sang chân núi bên kia, bọn họ hội hợp với mẹ con Hồng Anh, còn cả Diệp Huệ Cúc và hai đứa con trai.

Còn Cố Di Gia thì thản nhiên, cười khanh khách: "Em còn trẻ, không vội."

Trần Ngải Phương ở bên cạnh, mí mắt không khỏi giật giật, hùa theo: "Gia Gia của chúng ta vẫn còn trẻ, mấy năm nữa sinh cũng không muộn."

Câu này không chỉ nói với Diệp Huệ Cúc mà còn nói với các quân tẩu xung quanh.

Nhìn thấy Bảo Hoa, Diệp Huệ Cúc kéo tay cô bé với vẻ yêu chiều: "Hôm nay Bảo Hoa cũng xinh quá, ai tết bím tóc cho thế?"

Diệp Huệ Cúc cười: "Chị có còn trẻ đâu, Vệ Cương nhà chị đã mười bốn tuổi rồi, mặt mũi đâu mà sinh nữa." Cô ấy lại nhìn hai cô gái trẻ: "Nhưng mà khi nào Gia Gia với Tiểu Trang có tin vui thế?"

Cố Di Gia cười nói: "Chị dâu Diệp vẫn còn trẻ mà, muốn sinh thì sinh thôi."

Diệp Huệ Cúc lại khen Cố Di Gia: "Tiếc là chị không sinh con gái, nếu không đã học tết tóc cho con gái từ Gia Gia rồi, Gia Gia khéo tay thật đấy."

Suốt dọc đường vào trong núi, mọi người đều cười nói vui vẻ.

Từ sau vụ việc lợn rừng tấn công người năm kia, để tránh sự việc này xảy ra lần nữa, bộ đội đã tăng cường tuần tra trên núi, đồng thời còn có không ít binh lính cùng lên núi để tuần tra gần đó, thấy bóng dáng của bọn họ thì mọi người cũng yên tâm hơn hẳn.

Các quân tẩu cũng thấy an tâm hơn khi vào núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận