Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 646: Đoàn Trưởng Phong Đã Về 3

Mã Xuân Hoa nhìn về phía Mã Tiểu Tráng đang nghịch bùn trong sân, rõ ràng lại mập lên, cho nên quần áo năm ngoài mới may đã chật.

Nhìn phiếu vải mẹ cô ta đưa, cô ta nói: "Mẹ, phiếu vải ít lắm, không đủ cho con may hai bộ."

Bác gái Mã nổi giận: "Làm một bộ là được, sao phải làm hai bộ? Thừa tiền à!"

Mã Xuân Hoa 'hừ' một tiếng,"Mẹ, chẳng lẽ mẹ không thấy những quân tẩu trong khu tập thể mặc đồ đẹp như nào à? Nếu con không mặc đồ đẹp thì sao?"

Nhắc đến sau khi đến khu tập thể, tác động lớn nhất đến Mã Xuân Hoa là trang phục của các quân tẩu, không hiểu sao, dường như mỗi một bộ đều rất đẹp, mặc vừa người, cô ta cũng muốn may vài bộ như thế.

Có người phụ nữ nào mà không thích quần áo đẹp chứ?

Cô ta đã hỏi thăm rõ ràng, nghe nói các cô ấy mua vải rồi nhờ Cố Di Gia may cho.

Tuy Mã Xuân Hoa không ưa Cố Di Gia, nhưng cô ta cũng muốn quần áo đẹp nên vẫn quyết định nhờ cô may hộ.

Bác gái Mã lập tức muốn đánh cô ta: "Đừng nói câu này trước mặt anh trai con."

Trong nhà anh cả là người kiếm nhiều tiền nhất, bọn họ đều dựa dẫm vào anh cả, chẳng may anh cả đưa tiền cho chị dâu tiêu. Vậy thì cô ta làm gì có tiền tiêu, chuyện không có lợi như này không cần nghĩ cũng biết.

Bác gái Mã không tin: "Mẹ có thấy mấy cô đấy đẹp gì đâu, sao con phải học theo người khác? Nhìn đã biết không tốt, muốn học thì học chị dâu con ấy, ăn mặc mộc mạc chút."

"Biết rồi, con đâu có ngu." Mã Xuân Hoa 'hừ' một tiếng.

Mã Xuân Hoa cảm thấy không chỉ Cố Di Gia với Phương Mỹ Di khinh thường mình, mà ánh mắt của những quân tẩu trong khu tập thể cũng ẩn chứa vẻ khinh thường, cảm thấy mình rất quê mùa.

Người bán hàng ngẩng đầu thì thấy, cười nói: "À, đoàn trưởng Phong, lâu rồi không thấy cháu đến mua đồ ăn, đi làm nhiệm vụ à?"

Mã Xuân Hoa nhớ lại thái độ của Cố Di Gia và Phương Mỹ Di vào ngày cô ta mới đến bộ đội, trong lòng buồn phiền, chắc chắn bọn họ khinh thường bởi cô ta ăn mặc như con nhà quê.

Mã Xuân Hoa cầm tiền và phiếu vải sang cung tiêu xã mua vải.

Cho nên cô ta nhất định phải thay đổi, mặc quần áo đẹp, đến lúc đó thì sẽ không thấy cô ta quê mùa nữa.

Dù quần áo cô ta mới may năm ngoái, nhưng dù sao cũng là may ở nông thôn, mặc trên người có vẻ quê mùa, không đẹp như Cố Di Gia may.

Nếu con cả nghe thấy, nhỡ đâu lại nhận ra vợ mình ăn mặc không đẹp, rồi cho Hồng Anh mua vải may quần áo thì sao?

Xương hàm của anh rất đẹp, mày mắt sắc bén, như thanh kiếm rời vỏ khiến người ta sợ hãi.

"Con không cần, quần áo chị dâu cũ đến mức không nỡ nhìn, con không muốn giống chị ta, quê mùa chết đi được. Chỉ có mắt anh trai bị mù nên không thấy chị ta quê như nào thôi."

Dường như nhận thấy ánh mắt của cô ta, người đàn ông quay đầu, đập vào mắt là một khuôn mặt đẹp trai, nhưng không có biểu cảm gì, trông rất lạnh lùng và dữ tợn, khí chất còn rất đáng sợ.

Mới vừa lấy được vải thì cô ta nghe thấy một giọng nam trầm dễ nghe: "Còn thịt không ạ?"

Theo bản năng, Mã Xuân Hoa quay đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, anh rất cao, mặc quân phục xanh, tay cầm túi hành lý, dáng người thẳng tắp như cây tùng.

Hôm nay, con vịt bị giết rồi cho vào tủ lạnh luôn nên trông vẫn tươi.

"Cảm ơn, cho cháu đi ạ."

"Cháu gái, đoàn trưởng Phong đã kết hôn rồi."

Người bán hàng là một phụ nữ trung niên, bà ấy cười nói: "Đoàn trưởng Phong, cháu đến muộn rồi, giờ đã hết thịt bán. Nhưng mà hôm nay có một đám vịt, chỗ bác còn một con, đáng ra để mang về ăn nhưng nếu cháu muốn, bác chia cho cháu cũng được."

Đáng tiếc đã kết hôn...

Mã Xuân Hoa sợ tới mức cúi đầu, không dám nhìn anh.

Chẳng lẽ vợ của anh là kẻ ham ăn biếng làm, phải đợi anh về mua đồ ăn cho?

Đường đường là đoàn trưởng làm nhiệm vụ trở về, người đầy bụi bặm mệt mỏi, thay vì về nhà nghỉ ngơi, anh lại đến đây mua đồ ăn...

Mã Xuân Hoa cảm thán một tiếng, rồi bĩu môi.

Bà ấy cũng coi như người quen với đoàn trưởng Phong, chủ yếu là ông chồng của bà quen biết với đoàn trưởng Phong, cho nên chia vịt cũng không sao cả.

Sắc mặt Mã Xuân Hoa thay đổi, lập tức không còn hứng thú để hỏi nữa, ôm vải rời đi.

Trên đường trở về, cô ta nhớ lại đoàn trưởng Phong vừa gặp.

Đoàn trưởng Phong đúng trẻ thật, có lẽ chưa quá ba mươi tuổi, còn trẻ hơn những đoàn trưởng mà cô ta thấy trong khu tập thể. Không chỉ vậy, anh còn đẹp trai, tuy khí chất đáng sợ, nhưng cô ta vẫn lưu luyến khuôn mặt của anh, khó có thể thấy đàn ông đẹp trai như vậy.

Người bán hàng đi vào mang vịt ra.

Người bán hàng vừa thấy sắc mặt của cô ta thì hiểu ngay.

Mã Xuân Hoa ngơ ngác nhìn theo bóng dáng anh, quay đầu hỏi người bán hàng: "Bác ơi, đoàn trưởng Phong vừa rồi..."

Sau đó Phong Lẫm mua ít đồ ăn đi kèm và gia vị, rồi mang theo đồ rời đi.

Phong Lẫm về nhà, cho đồ ăn vừa mua vào tủ lạnh, sau đó đi cất hành lý.

Anh cúi đầu thoáng nhìn qua quần áo trên người, do ngồi tàu hỏa hai ba ngày chưa tắm, vì thế lại đi tắm rửa rồi thay quần áo sạch.

Làm xong những việc này, anh định qua nhà họ Cố đón vợ về.

Lần này đi lâu hơn dự định, gần một tháng, không biết Gia Gia nhìn thấy anh có tức giận không.

Đoàn trưởng Phong mới ra khỏi cửa thì cửa nhà hàng xóm cũng mở ra.

Mạnh Xuân Yến thấy anh thì hơi kinh ngạc, rồi cười nói: "Đoàn trưởng Phong, cậu đã về rồi."

Phong Lẫm lễ phép gật đầu với cô ấy.

Thấy anh định đi, Mạnh Xuân Yến kêu lên: "Đúng rồi, đoàn trưởng Phong, nghe nói hôm nay Gia Gia đi hái rau dại với Ngải Phương."

Phong Lẫm cảm ơn cô ấy lần nữa, đi về phía ngọn núi bên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận