Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 648: Tật Xấu Của Đoàn Trưởng Phong 2

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, thong dong tự tại, bọn trẻ đi ở phía trước cũng không nhanh lắm, vừa đi vừa cãi nhau, giọng nói trong trẻo vang dội.

Những người đang bận rộn gần đó nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi buồn cười lắc đầu.

Vừa nhìn đã biết đến đây để chơi.

Đi bộ hơn nửa giờ đồng hồ, trong giỏ của đám Cố Di Gia vẫn trống không, không có cái gì cả, thậm chí cô còn tìm được một chỗ để nghỉ ngơi.

Cố Di Gia lấy bi đông ra uống một ngụm nước, sau đó kêu Bảo Hoa tới uống nước.

Trang Nghi Giai cũng lấy nước ra uống, lau mồ hôi: "Mặc dù thời tiết không nóng lắm, nhưng đi lâu vẫn thấy khá nóng."

Nghỉ ngơi xong, họ lại tiếp tục đi.

Cuối cùng vẫn là Nhị Hoa dẫn bọn họ đi hái rau.

Bảo Hoa chống nạnh mắng: "Cậu đừng thấy cái gì cũng cho vào miệng, nhỡ ăn phải thứ gì có độc thì sao?"

Cố Di Gia và Trang Nghi Giai giống như hai người có mắt như mù, hoàn toàn không biết cái gì với cái gì, chỉ có thể nghe mấy đứa trẻ nói.

Vừa lúc nhìn thấy bên cạnh có một quả nhỏ màu xanh, cậu bé hái một quả bỏ ngay vào miệng cắn một miếng, tốc độ nhanh đến mức Cố Di Gia không kịp ngăn cản, đang định kêu cậu bé nhổ ra, thì thấy cậu bé nhổ phì một tiếng.

Nhị Hoa nhìn nhìn: "Quả nhỏ này phải chờ một tháng sau mới chín, lúc đó sẽ không còn chát nữa, mà sẽ có chút ngọt, ăn ngon lắm."

"Thím Hồng Anh thật là lợi hại!" Bảo Hoa vỗ tay tán thưởng.

Cô ấy quay sang hỏi Cố Di Gia: "Gia Gia, cậu biết không?"

Lúc này trên núi cũng có một ít loại quả dại có thể ăn được, Cố Di Gia và Trang Nghi Giai không biết, chỉ có Nhị Hoa là người rõ nhất.

Trang Nghi Giai gãi đầu: "Từ nhỏ tớ đã sống ở thành phố, thực sự không hiểu gì về thu hoạch mùa màng trong núi."

Chu Vệ Tinh không chịu thua kém nói: "Mẹ tớ cũng rất là giỏi, bà ấy cũng biết cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn."

Nhị Hoa nói: "Trước kia tớ và chị cả thường theo mẹ vào núi, cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn, mẹ tớ đều biết cả."

"Tớ đâu có ngốc, đương nhiên sẽ không ăn đồ có độc, loại này trước kia tớ đã từng ăn rồi, mẹ tớ nói có thể ăn được, nhưng không ngon."

Trang Nghi Giai nghe xong, có chút thông cảm, lại sợ nói đến chuyện cô không vui, nên im lặng ngậm miệng lại.

"Chát quá, không thể ăn được."

Hai người đi theo mấy đứa trẻ, quả thực đã hái được vài thứ, giỏ cuối cùng cũng không còn trống rỗng.

Khi nhìn thấy thực vật xung quanh, cô cảm thấy toàn là cỏ dại và cây cối xa lạ, cái gì ăn được cái gì không ăn được, thật sự không biết.

"Không biết." Cố Di Gia bình tĩnh nói: "Trước kia sức khỏe của tớ không tốt, cũng rất ít đi vào trong núi, Bảo Sơn và Bảo Hoa vào núi thường xuyên hơn."

Mặc dù hầu hết thời gian là chơi đùa, nhưng sau khi đi được hai giờ, trong giỏ đã có rất nhiều thứ.

"Lấy về xào thịt ăn." Cố Di Gia nói với bọn họ.

Trần Ngải Phương nói: "Không sao! Mọi người về nhà à?"

"Thật sao? Đến lúc đó tôi cũng phải đi nhặt mới được." Trang Nghi Giai phấn khích nói.

Nghe thấy mộc nhĩ xào thịt, lũ trẻ đều không nhịn được mà nuốt nước miếng, trẻ con thời đại nào mà chẳng thèm thịt, ngay cả Trang Nghi Giai cũng âm thầm nuốt nước miếng.

Bọn họ đi vòng quanh núi, đến một chỗ tương đối thoáng đãng, Nhị Hoa chỉ về phía trước: "Ở đó có mấy cây hạt dẻ, chờ mùa thu đến, là có thể đi nhặt hạt dẻ, hạt dẻ nướng chín ăn ngon nhất."

Cố Di Gia nhìn thời gian: "Đi, chúng ta đi tìm các chị dâu khác đi."

Mới vừa đi không lâu, họ nhìn thấy Trần Ngải Phương, Chu Hồng Anh và Bảo Sơn, giỏ của ba người họ đều đã đầy, trên tay còn đang cầm một nắm rau rừng.

"Chị dâu, có nặng không?" Cố Di Gia hỏi.

Mấy người lại gần, nhìn thấy trên mặt đất mọc lên không ít mộc nhĩ nên cũng hái nó đi.

"Mệt rồi, trở về thôi!" Cố Di Gia nói, từ lúc ra khỏi nhà đến bây giờ, đã mấy giờ đồng hồ, cũng có chút mệt mỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận