Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 653: Gia Gia Nhỏ Nhen 3

Mạnh Xuân Yến và các quân tẩu khác cũng không vội rời khỏi đó mà đứng lại bàn tán chuyện xảy ra lúc nãy, không thể tránh được việc chỉ trích Mã Xuân Hoa một phen.

Có người nói: "Con người Mã Xuân Hoa đúng là quá đáng, có thể dạy ra được đứa con gái như thế thì có thể thấy bác gái Mã cũng không phải là người tốt đẹp gì."

"Không phải đấy chứ? Bác gái Mã thoạt nhìn rất hòa đồng với mọi người mà."

"Hòa đồng gì chứ? Có thể làm ra việc bắt đứa con trai lớn gửi hết tiền trợ cấp về quê cho hai ông bà, không quan tâm Hồng Anh và ba đứa nhỏ có cái ăn cái mặc không thì có thể là người tốt được sao? Cũng chỉ có một mình chính ủy Mã hồ đồ, chỉ biết hiếu thảo với mẹ mình, không quan tâm đến vợ và con cái."

Người nói ra câu này chính là vợ của doanh trưởng Liễu ở trung đoàn 3, Trương Quế Lan, cô ấy là một người có tình tính lanh lẹ, cũng nắm rất rõ tình hình của gia đình các sĩ quan của trung đoàn 3.

Những người không nắm bắt được tình hình đều phải kinh ngạc một phen.

"Thật sao? Bác gái Mã lại có thể làm ra chuyện này được sao?"

"Đúng là không nhìn ra đấy!"

Trước đây lúc bác gái Mã chưa đến khu nhà tập thể nên mọi người cũng không nhắc đến bà ta, nếu như bà ta ở đây lâu rồi thì chuyện mà bà ta làm chắc chắn sẽ bị mọi người bới móc ra, đừng bao giờ xem thường sức mạnh của nhân dân quần chúng.

Sau đó nhìn sang anh: "Lúc đó may là anh Lẫm chạy đến nên đã kịp đỡ em lại."

Ngồi trong phòng Cố Di Gia vẫn có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, hai mắt cô lập tức sáng lên.

"Không có mà." Cố Di Gia bất lực đáp: "Sức khỏe của em không tệ đến vậy đâu, sức chịu đựng cũng không kém như thế..." Cô cười khanh khách.

"Mã Xuân Hoa kia làm sao có thể so được với Quyên Quyên chứ? Quyên Quyên sống cùng chúng ta lâu như vậy rồi, tính tình của cô ấy dịu dàng chứ không phải là loại người không nói đạo lý như ai kia."

Nếu như đó không phải là đồng chí nữ thì chỉ với hành vi cố ý đẩy vợ anh như thế thì anh đã có thể cho người bắt giam cô ta lại rồi.

"Chẳng trách Mã Xuân Hoa này trông không tốt lành gì, dù sao có người mẹ như thế thì làm sao có thể dạy ra được đứa con gái tốt cơ chứ?"

Hiếm khi mặt Phong Lẫm mới lộ ra vẻ chán ghét ấy: "Đồng chí nữ đó không phải là người tốt gì, sau này em tránh xa cô ta ra đi."

"Đúng thế!"...

Có người phản bác lại: "Cũng không thể nói như vậy, ban đầu bà cụ Tiền kia cũng không tốt lành gì nhưng Quyên Quyên lại là một cô gái rất tốt đấy thôi."

Phong Lẫm rót cho Cố Di Gia lý nước, không yên tâm hỏi lại: "Gia Gia, em không bị dọa thật chứ?"

Nếu như Mã Xuân Hoa có thể giả vờ ngoài mặt như bác gái Mã thì thật sự cũng không sao cả, nhưng Mã Xuân Hoa lại không được di truyền bản lĩnh của mẹ mình, ngược lại còn phá hủy nó nữa.

Xem ra vẫn có người sáng suốt, biết chuyện bác gái Mã làm không hợp tình hợp lý, không bị vẻ bề ngoài của bà ta lừa.

Không cần nghĩ cũng biết những ngày tháng Mã Xuân Hoa sống ở dưới quê chắc chắn vô cùng thoải mái, cảm thấy ai cũng phải nghe theo cô ta, nịnh nọt cô ta.

Đối với đoàn trưởng Phong thì "không phải người tốt gì" đã là lời đánh giá nặng nề nhất của anh rồi, có thể thấy anh ấy rất ghét Mã Xuân Hoa.

Cố Di Gia uống nước xong ngẩng đầu lên nhìn anh, cười nói: "Không sao, với tính cách của chị Mã ấy thì các chị dâu khác cũng không thích cô ta đâu, có lẽ cũng không ở khu nhà tập thể được quá lâu."

Bác gái Mã ôm đứa nhỏ bị dọa vào lòng, lên tiếng mắng: "Con làm gì thế, dọa Tiểu Tráng sợ thì phải làm sao đây?"

Mã Xuân Hoa tức đến mức thở không ra hơi về đến nhà, càng nghĩ càng cảm thấy không cam tâm, không những đạp cửa vang lên ầm ầm mà đến nỗi khi nhìn thấy một chiếc thau dùng để rửa rau đang nằm dưới đất cũng dùng chân đá nó bay đi xa.

Mặc dù ngày nghỉ thì cũng không tránh được phải ở chung cả ngày, nhưng cô ấy đã cố gắng hết sức ngồi yên trong phòng, hoặc là để hai đứa con gái đi tìm Bảo Hoa chơi, nói chung cô ấy không để hai đứa con mình ở chung với họ.

Cũng giống như Mã Xuân Hoa cho rằng mình khinh thường cô ta vậy.

Lập tức một loạt âm thanh ồn ào loảng xoảng vang lên, dọa không ít người hết hồn.

Cho nên khi mọi người trong khu nhà tập thể không ai chiều theo ý cô ta thì cô ta mới thấy khác biệt giữa hai nơi quá lớn, từ đó dẫn đến suy nghĩ lung tung.

Hai chị em Nhị Hoa và Tam Hoa đang ngồi trong phòng cũng bị dọa một phen, chân mày Chu Hồng Tú nhếch lên, kéo lấy hai đứa con gái không cho chúng ra ngoài.

Vì nhà họ có vài người bên nhà bà nội đến ở nên bây giờ Chu Hồng Anh có thể tránh được họ lúc nào thì hay lúc đó.

Cô ấy cảm thấy vô cùng may mắn khi mình có công việc ở trụ sở, hai cô con gái cũng được đi học, không cần suốt ngày phải ở chung với họ giống như lúc còn ở trong thôn, nếu không thì chắc chắn sẽ phải lại trải qua cuộc sống như ngày trước nữa.

**

Mã Xuân Hoa tức giận nói: "Mẹ, mẹ không biết Cố Di Gia đó đáng ghét đến mức nào đâu, cô ta dám không may quần áo cho con kìa!"

"Sao thế?" Bác gái Mã hỏi: "Chắc không phải cô ta muốn thu tiền con trước rồi mới làm đấy chứ?"

Dứt lời, gương mặt bà ta toát lên vẻ không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận