Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 654: Gia Gia Nhỏ Nhen 4

Trong lòng bác gái Mã thì theo lẽ con gái bà ta đi nhờ Cố Di Gia may quần áo thì nên được miễn phí, dù sao quan hệ của chính ủy Mã với Cố Minh Thành tốt như thế, nếu như cô ta vẫn thu tiền thì không phải là một người lòng dạ độc ác, không nể mặt gì hết sao?

Cho nên bà ta chỉ đưa tiền và phiếu để con gái mình đi mua vải, nhưng không ngờ nhờ cô ta may quần áo còn phải đưa tiền nữa.

Nói trắng ra thì bà ta muốn dựa vào quan hệ để bắt người ta làm không công.

Nhị Hoa và Tam Hoa đang ngồi trong nhà, nghe thế cũng phải chau mày lại.

Tuổi của hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, có rất nhiều chuyện hai cô bé vẫn có thể hiểu được, dì Gia Gia may quần áo cho người ta là một công việc đàng hoàng, thu tiền là chuyện đương nhiên mà.

Hơn nữa, số tiền cô lấy còn rẻ hơn rất nhiều so với các tiệm may trong trấn, may cũng đẹp hơn, mọi người đều thích tìm cô nhờ cô may quần áo cho, quần áo mà chị cả hai cô bé đang mặc cũng là dì Gia Gia may, rất rẻ.

Mã Xuân Hoa tức giận nói: "Cô ta nói cô ta rất bận, không có thời gian may cho con, còn nói là phải vẽ bản thảo gì đó nữa... Rõ ràng cô ta khinh thường con, những người khác cũng bênh cô ta rồi mắng con nữa... Mẹ à, người ở đây sao lại xấu xa như thế, có phải do cô ta trông xinh đẹp hơn con nên họ mới giúp cô ta không? Mặc dù trông con không xinh đẹp, nhưng cũng đâu tệ đúng không?"

Bác gái Mã chau mày lại:

Chính ủy Mã: "Cái gì?"

Cố Di Gia chưa bao giờ tính toán với bất kỳ ai, cô thích con nít, biết bọn nhỏ thích ăn kẹo nên thường xuyên chuẩn bị kẹo, ai đến nhà tìm cô thì đều được cho một viên kẹo cả. Mặc dù không nhiều nhưng cũng có thể để bọn nhỏ ăn cho vui miệng, khiến nhiều người lớn đều cảm thấy rất ngại, còn không cho con cái nhà mình đến chỗ cô chơi nữa.

"Anh cả, Cố Di Gia kia khinh thường em, không chịu mau quần áo cho em!"

Ai nhỏ nhen cơ? Em gái của lão Cố nhỏ nhen cơ á? Đây không phải trò cười à? Trong khu nhà tập thể này ai cũng có thể nhỏ nhen, nhưng phải trừ Cố Di Gia ra.

"Làm sao con biết cô ta vẽ cái gì chứ? Theo con thấy thì đó rõ ràng chỉ là lý do của cô ta, chẳng qua chỉ là do cô ta không muốn may quần áo cho con mà thôi!" Mã Xuân Hoa tức giận nói.

Vốn trong khu nhà tập thể vẫn còn một số người trọng nam khinh nữ, nhưng khi thấy một cô gái như Cố Di Gia lại có thể làm được việc như thế thì đều thay đổi thái độ, ai cũng muốn cho con mình đi học nhiều hơn.

"Vẽ bản thảo gì chứ?"

Ngay cả chính ủy Mã cũng thường xuyên thấy mỗi lần Tam Hoa từ nhà Có Di Gia về thì trong túi đều có một nắm kẹo, còn mang về chia cho mẹ và hai chị ăn nữa.

Đợi khi chính ủy Mã từ bên ngoài bước vào thì Mã Xuân Hoa lập tức chạy đi mách lẻo với anh ấy.

Bà ta là một bà lão dưới nông thôn, cho dù có hiểu biết nhiều hơn đi chăng nữa thì cũng không hiểu rõ mọi chuyện trong thành phố.

Chính ủy Mã hoàn toàn sững sờ trước mẹ và em gái mình, còn nghi ngờ mình nghe nhầm nữa.

Sắc mặt bác gái Mã trầm xuống, bà ta không ngờ con trai lớn của mình lại nói như thế, tim đập càng nhanh hơn, bỗng thấy có một dự cảm không lành.

Bác gái Mã thờ dài nói thêm vào: "Thằng cả à, sao em gái đoàn trưởng Cố lại nhỏ nhen như vậy cơ chứ? Chỉ vì xem thường Xuân Hoa mà không chịu may quần áo cho con bé... Con phải đi nói chuyện với đoàn trường Cố, hai đứa là đồng đội, quan hệ hai nhà cũng rất tốt, bảo cô ta đừng nhỏ nhen như thế chứ."

Mã Xuân Hoa không hề nhận ra, ngược lại còn vì anh cả không tin mình mà hét lớn lên, đùng đùng một lúc lại đẩy ngã một đống đồ.

Đương nhiên Cố Di Gia có thể hào phóng như thế cũng là vì cô kiếm được tiền, cô kiếm tiền để bản thân tiêu, không biết có bao nhiều người ngưỡng mộ cô, xem cô như tấm gương để noi theo nữa.

"Không thể nào, sao Gia Gia lại nhỏ nhen được cơ chứ?" Chính ủy Mã không dám tin lời em gái mình.

Càng không cần nói đến tên đoàn trưởng Phong yêu thương vợ hết mực kia, còn dám bảo vợ cậu ấy khiêng đồ sao?

Ai ngờ đợi khi cô ta nói xong thì chính ủy Mã lại không hề phản ứng như những gì cô ta nghĩ, ngược lại còn chau chặt mày lại, không đồng tình, nhìn cô ta phản bác lại: "Xuân Hoa, đây là do em không đúng, sao em lại có thể để em gái của lão Cố giúp khiêng đồ được cơ chứ? Vừa nhìn là biết cô ấy không phải là người không thể làm được việc nặng, lỡ như bị mệt thì phải làm sao?"

Cô ta hy vọng anh cả có thể đòi lại công bằng cho mình, cũng nói rõ với mọi người rằng Cố Di Gia kia xấu xa đến mức nào.

Nước bọt Mã Xuân Hoa văng tứ tung, kể lể ra từng lỗi của Cố Di Gia, đến nỗi văng hết lên mặt của chính ủy Mã.

Mặc dù bây giờ sức khỏe của Cố Di Gia đã không khác gì với người bình thường nữa nhưng anh ấy vẫn không quên được bộ dạng lo lắng của lão Cố trước đó, có thể thấy sức khỏe cô ấy yếu ớt đến mức nào.

"Anh, sao anh có thể không tin em chứ? Em là em ruột của anh đấy! Anh không còn thương em nữa, anh thà rằng tin một người ngoài chứ không tin em! Em nói cho anh biết, Cố Di Gia đó không phải là loại người tốt đẹp gì, vào ngày đầu tiên em và mẹ đến khu nhà tập thể, bọn em khiêng hành lý nặng như thế nhưng cô ta lại không thèm giúp đỡ, còn đứng bên cạnh nói bóng nói gió nữa..."

Chính ủy Mã cảm thấy mình không có lá gan đó, anh ấy cũng không dám đối đầu với đoàn trưởng Phong đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận