Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 655: Không Vui Vẻ 1

Cho dù chính ủy Mã có thiên vị người nhà đến đâu thì cũng không hồ đồ đến mức họ nói gì anh ấy cũng tin.

Đương nhiên nếu như người họ nói là một người xa lạ thì có thể anh ấy sẽ tin, nhưng người họ nói lại nhất quyết là Cố Di Gia. Cố Di Gia là người thế nào cả khu nhà tập thể đều biết, hoàn toàn không giống như những lời họ vừa nói.

Chính ủy Mã là người đầu tiên không tin.

Ngay vào lúc Mã Xuân Hoa đang định nói gì nữa thì chỉnh ủy Mã đã lên tiếng: "Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, con người Gia Gia rất tốt, không phải như hai người nói đâu."

Mã Xuân Hoa tức đến suýt bật khóc, giậm chân đùng đùng.

"Anh cả, sao anh lại không tin lời em và mẹ nói chứ? Không nói những chuyện khác, hôm nay em đi nhờ cô ta may quần áo cho em nhưng cô ta lại từ chối, còn nói là mình rất bận..."

"Gia Gia đúng là rất bận." Chính ủy Mã gật đầu: "Nghe nói công việc của cô ấy rất nhiều, thường xuyên phải vẽ bản thảo, ngay cả thời gian ra ngoài chơi cũng không có, lão Cố còn đang đau lòng cho cô ấy kìa."

Có lẽ là do Cố Minh Thành thường hay khoe khoang em gái nên chính ủy Mã thường xuyên nghe anh ấy nhắc đến em gái mình thế này thế kia, nghe đến nỗi tai cũng mọc rễ luôn rồi. Nghe nhiều rồi thì đương nhiên cũng biết tình hình của Cố Di Gia, nếu như cô ấy nói mình bận, không có thời gian may quần áo cho người khác thì đó chắc chắn là sự thật.

Mã Xuân Hoa vô cùng tức giận, cô ta còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị bác gái Mã ngăn lại.

"Mẹ, mẹ nói đúng lắm! Nếu như Xuân Hoa muốn may quần áo thì cứ cho con bé may đi, lên trấn tìm một tiệm may là được. Nghe nói cũng không đắt lắm, nếu như Xuân Hoa không có tiền may thì để con cho con bé."

Cho nên anh ấy thật sự không hiểu tại sao em gái mình lại nhất quyết phải tìm đến Cố Di Gia để nhờ cô may đồ cho.

Chính ủy Mã nhận lấy ly nước của mẹ mình đưa, bỗng chốc lòng thấy ấm áp ngay, đúng là lời mẹ mình nói vẫn nghe xuôi tai nhất.

Chính ủy Mã bị tiếng hét thất thanh kia làm chói tai, buồn khổ nói: "Em gái à, em nhỏ tiếng lại đi, lỗ tai anh sắp điếc luôn rồi đây này!" Anh ấy ôn tồn khuyên nhủ cô ta: "Người ta thật sự rất bận, không có thời gian may quần áo cho em thì cũng hết cách, em cũng đừng miễn cưỡng người ta làm gì nữa."

Mã Xuân Hoa tức đến chịu không nổi nữa, cô ta biết chỉ cần mẹ mình lên tiếng thì chuyện này không thể thương lượng được nữa nên giận dữ quay về phòng, đóng sầm cửa lại.

Chính ủy Mã cười với em gái mình: "Nếu như em muốn tìm người may quần áo cho mình thì anh sẽ đến thị trấn gần đây để tìm cho em, nghe nói trong trấn có một thợ may lớn tuổi, may quần áo cũng rất đẹp!"

Anh ấy cảm thấy đây không phải chuyện lớn lao gì cả, so với việc để con bé cứ quấn lấy Cố Di Gia thì bỏ tiền cho em gái mình lên trấn may quần áo tốt hơn nhiều. Cho dù anh ấy và Cố Minh Thành là đồng đội nhưng em gái người ta không muốn làm thì cũng không thể ép được đúng không?

Chính ủy Mã là một người rất thực tế, chỉ cần có quần áo mặc là được, không hề quan tâm đến chuyện quần áo mới hay cũ, có đẹp hay không. Trong suy nghĩ của anh ấy thì không phải quần áo của mọi người đều giống nhau hết cả sao, cùng lắm thì phân biệt ra quần áo nam và nữ, là quần hay váy mà thôi, không có gì khác biệt cả.

Mã Xuân Hoa hét lên: "Em không cần, em chỉ muốn Cố Di Gia may cho em thôi, quần áo cô ta may mới đẹp!"

"Con làm phiền anh con làm gì? Anh con đã làm việc vất vả bên ngoài cả ngày trời rồi, con không cho nó uống ly nước nào, ngược lại còn kéo nó nói không ngừng, làm gì có ai làm em gái như con chứ?" Sau đó, bà ta đi rót cho con trai mình ly nước: "Con trai à, con mặc kệ nó, nó chỉ thấy người khác mặc đẹp nên chỉ muốn may một bộ cho mình thôi, như vậy lúc đi xem mắt thì người ta cũng sẽ xem trọng hơn."

Bác gái Mã lại ôn tồn khuyên nhủ, cố gắng chuyển dời sự chú ý của con trai mình.

Cũng giống như việc anh ấy mãi không nhận ra được vợ và con gái mình cũng chưa từng được ăn mặc đẹp bao giờ.

Bà ta nghĩ bụng có lẽ mình đã làm sai rồi, ở khu nhà tập thế này Cố Di Gia có quá nhiều người chống lưng cho, còn bà ta và con gái cũng chỉ mới đến, không hề thân thiết với người trong khu nhà tập thể. Nếu như xảy ra xung đột thì không cần nghĩ cũng biết đám người ở đây chắc chắn sẽ đứng về phía Cố Di Gia.

Lão Cố là một người rất yêu thường người nhà, anh ấy không muốn vì chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn gì với lão Cố đâu.

Chính ủy Mã nhíu mày lại, tính tình gì mà xấu thế không biết.

Còn con trai bà ta nữa, thật sự tin tưởng Cố Di Gia đến mức như thế cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận