Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 665: Không Thể Để Dì Gia Gia Bị Ức Hiếp 3

Bên kia, sau khi ăn tối xong, Cố Di Gia đưa đống trái cây chua hái được trên núi ngày hôm nay bỏ vào trong bát gói lại.

Phong Lẫm hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

"Em mang sang biếu chị Mỹ Hà, chị ấy đang mang thai, chắc hẳn thích ăn đồ chua."

Cố Di Gia vừa nói vừa quay vào trong phòng, lấy ra một chiếc váy bầu rộng rãi, đây là cái váy gần đây mà cô cố tình may cho Phương Mỹ Hà.

Phong Lẫm nhìn lướt qua, không tỏ ý kiến gì đối với việc cô vợ của anh luôn nói không có thời gian rảnh lại đi may áo quần cho người khác.

Có thời gian may áo quần hay không, cô đối xử mỗi người mỗi khác, người có quan hệ tốt với cô thì cô có thời gian rảnh để may, giống như việc cô may váy bầu cho Tiền Quyên Quyên và Phương Mỹ Hà.

Cố Di Gia đặt bát trái cây chua đặt vào trong cái giỏ nhỏ, rồi lại đặt chiếc váy may cho Phương Mỹ Hà vào trong, nắm tay anh ra ngoài đi biếu đồ, nhân tiện cô cũng muốn đi dạo sau bữa ăn.

Ánh hoàng hôn bao trùm bốn phía, đại đa số mọi trong khu nhà tập thể đều đã ăn cơm tối rồi, bọn họ cũng ngồi dưới gốc cây ngân hạnh trước cổng nói chuyện.

"Con nói cái gì vậy?" Diệp Huệ Cúc tức giận đánh cậu bé: "Không được tùy tiện đánh người, cũng không được đánh nhau với người ta! Đánh người là sai đấy!"

"Nếu chú Phong không có ở đấy thì làm sao?" Chu Vệ Tinh rất lo lắng cho cô, dì Gia Gia trông gầy yếu như vậy, nếu như bị người khác đẩy ngã, nhất định sẽ bị thương, nói không chừng còn có thể chảy máu, như vậy thì sẽ đau lắm!

Diệp Huệ Cúc quan sát cô, trông cô vẫn ổn, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.

Cố Di Gia cười đáp: "Dì không có bị cô ta đẩy ngã, đoàn trưởng Phong cũng ở đó nên đã đỡ dì rồi."

Điều mà mọi người hỏi nhiều nhất đó chính là chuyện tranh chấp giữa Cố Di Gia và Mã Xuân Hoa... cũng không hẳn gọi là tranh chấp, nên gọi là tranh chấp từ một phía, chỉ có mỗi Mã Xuân Hoa đơn phương quá khích lên.

Chu Vệ Tinh nghĩ như vậy bèn nói: "Mẹ, dì Gia Gia, chú Phong, con còn có việc, con đi trước đây ạ."

Thời tiết hôm nay vừa đẹp, không nóng không lạnh, sau khi mọi người ăn tối xong, không có việc gì thì có lẽ thích ra ngoài đi bộ, dạo phố, thư giãn một chút.

Cuối cùng, Chu Vệ Tinh tổng kết lại rằng: "Tóm lại, cô ấy đẩy người khác là sai!"

"Gia Gia, em không sao chứ?"

Trên đường đi, hai người gặp không ít người, tất cả đều chào hỏi bọn họ.

Chu Vệ Tinh không phục, hét lên: "Thế cô ấy đẩy ngã dì Gia Gia, thì cô ấy cũng sai mà!"

Cố Di Gia cười nói: "Không sao, Vệ Tinh rất dễ thương."

Chu Vệ Tinh đang đi cùng Diệp Huệ Cúc ra ngoài chơi, tức giận nói: "Dì Gia Gia, cái cô Xuân Hoa đó xấu tính vậy sao? Nếu lúc đó con có ở đó, con sẽ dùng một chân đá bay cô ấy, không để cô ấy đến gần dì."

Tuy những lời Chu Vệ tinh nói có chút không kiêng nể gì, nhưng đứa bé này thật sự không có ác ý, còn có thể cho cậu bé kẹo để dỗ dành.

Cô gái xấu xa như vậy, không thể để cô ta lại tiếp tục đến gần dì Gia Gia.

Nhìn cậu bé chạy rồi biến mất như một cơn gió, Diệp Huệ Cúc thực sự bất lực, nói với Cố Di Gia và Phong Lẫm rằng: "Thằng bé đó nói gió là mưa, mọi người đừng để ý đến nó."

Cố Di Gia có chút bất lực.

Các chị dâu cung quanh nghe vậy thì thấy lo lắng nhìn sang.

Còn có chị dâu hỏi: "Nghe nói trước khi ăn cơm tối, có người gần nhà các em còn nghe được tiếng của Mã Xuân Hoa, cô ta đến nhà em làm cái gì vậy? Không phải là đi gây sự chứ?"

Sau đó, cô cũng gặp không ít bác gái và chị dâu, bọn họ đều quan tâm hỏi han thân thể của Cố Di Gia, tiện thể cũng khiển trách Mã Xuân Hoa.

Ấn tượng của bọn họ đối với Mã Xuân Hoa hiện tại vô cùng tệ, cảm thấy đầu óc của cô gái không bình thường lắm, cho nên mới hay làm càn làm bậy.

Nói chuyện được một lúc, cô mới biết được rằng bọn họ muốn đến thăm Phương Mỹ Hà và biếu cô ấy một ít trái cây chua, thì Diệp Huệ Cúc lập tức tạm biệt bọn họ.

Khu nhà tập thể chính là như vậy, nhà nào hộ nào có chuyện gì, thì xung quanh đều nghe thấy được, sau đó trong chốc lát sẽ được truyền khắp khu nhà tập thể. Nếu là chuyện tốt thì không sao, nhưng mà là chuyện xấu thì quả thật sẽ lan xa ngàn dặm.

Cộng thêm với cái giọng to của Mã Xuân Hoa, thì chuyện nghe thấy là điều bình thường.

Cố Di Gia giải thích một chút: "Thật ra cũng không có chuyện gì cả, chỉ là chỉnh ủy Mã đã đưa cô ấy đến xin lỗi rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận