Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 677: Gặp Cướp 2

Sáu thanh niên đi ăn cướp nằm trên mặt đất kia bị vo thành một cục, bọn chúng hoàn toàn không đủ sức đấu với đoàn trưởng Phong.

"Các người không sao chứ?"

Một giọng nói có chút sợ hãi vang lên, hai người ngẩng đầu nhìn, phát hiện đó là một ông bác đi qua.

Ông bác lúc trước nghe thấy động tĩnh ở bên này còn vô cùng sợ hãi, nhưng sau khi phát hiện những cái thứ ăn cướp đó đã bị khống chế, ông ấy mới lấy hết dũng khí lại xem.

Phong Lẫm nhìn có người đến thì bèn hỏi ông ấy cục công an gần đây ở đâu, nhờ ông ấy tìm công an lại bắt hết bọn chúng, đồng thời cũng cho ông ấy xem thân phận của mình.

Khi biết Phong Lẫm là đồng chí Quân Giải phóng Nhân dân, ông lão lập tức vui vẻ tỏ ý sẽ giúp bọn họ đi tìm công an, bảo bọn họ chờ ở đây.

Mấy năm nay, nhân dân vô cùng tin tưởng đồng chí Quân Giải phóng Nhân dân.

Sau khi ông bác rời đi, Phong Lẫm và Cố Di Gia đứng lên, đợi ông bác quay trở lại.

Ông bác rất nhanh đã đưa công an đến.

Sau khi Phong Lẫm giao người cho công an, thì chở Cố Di Gia về nhà nghỉ.

Hai người đứng đó, nhỏ tiếng nói chuyện, bầu không khí rất thân mật.

Bọn chúng cướp ai lại không biết, lại đi cướp đồng chí Quân Giải phóng Nhân dân, các ngươi có thể đi cướp Quân Giải phóng Nhân dân hay sao? Đúng là đáng bị ăn cơm tù!

Quả thật, đoàn trưởng Phong khiến người khác có cảm giác an toàn, chuyện vừa rồi đã chứng minh điều đó là đúng, chưa đầy một phút mà anh đã hạ gục đám thanh niên xấu xa đó, còn có gì phải lo lắng chứ? Có anh bên cạnh, cho dù đi đường tối cũng không sợ, cả người đoàn trưởng Phong toát ra chính khí nghiêm nghị, đến ma quỷ còn bị dọa sợ bỏ chạy.

Bác gái cũng đặc biệt chăm sóc bọn họ.

"Sợ không?" Phong Lẫm thấp giọng hỏi, dán mắt vào khuôn mặt cô, lo lắng cô bị chuyện vừa rồi dọa sợ.

Lúc về đến nhà nghỉ, trời đã tối hẳn, bác gái đang ngồi đọc báo ở phòng khách nhìn thấy bọ họ giờ này mới về, quan tâm hỏi: "Các con hôm nay sao về muộn như vậy?"

Nhân lúc ánh sáng xung quanh mờ tối, không có người chú ý, cô mạnh dạn nắm lấy tay của anh, dễ dàng bị tay anh nắm chặt.

Cố Di Gia ngẩng đầu cười với anh: "Chỉ cần có anh ở đây, cái gì cũng không sợ!"

Hai người công an đến nhìn thấy sáu thanh niên đi ăn cướp dưới đất cũng không nói nên lời.

Bác gái kinh hãi, sau đó vui mừng nói: "May mà đồng chí Phong là Quân Giải phóng Nhân dân, nếu là một người bình thường mà gặp cướp thì phải cẩn thận, nếu không mất mạng vô ích." Chuyện này không hiếm, bọn họ người trong thành phố này nếu ban đêm không có chuyện gì, bình thường sẽ không tùy tiện ra ngoài.

Đám thanh niên ăn cướp đó đã tuyệt vọng, vốn dĩ cho rằng chỉ là cướp một đôi nam nữ trẻ tuổi đi về muộn, cướp chút tiền và phiếu, đâu biết rằng đó lại là đồng chí Quân Giải phóng Nhân dân, chẳng trách chỉ vài giây đã bị anh đốn ngã.

Cố Di Gia cũng nghĩ lại mà sợ hãi: "Đúng vậy ạ."

Sau hai ngày tiếp xúc, Cố Di Gia và bác gái đã quen thuộc với nhau, thêm việc bà ấy còn là dì cả của Nghi Giai, thế lại càng thân lại thêm thân.

Thế là cô kể chuyện gặp phải trên đường lúc nãy cho bà ấy nghe.

Sắc mặt của cô có chút uể oải.

Khả năng quan sát của anh rất nhạy bén, anh luôn có thể nhìn thấy tâm tình của cô không tốt ngay từ cái quan sát đầu tiên.

Cuộc sống tiện nghi, hạnh phúc, tự do, thoải mái như này, ai mà không hướng đến cơ chứ?

Cố Di Gia gật đầu, nhưng trong lòng có chút thở dài.

Anh không hỏi gì, chỉ bầu bạn với cô, không khiến cô phải cảm thấy cô đơn.

"Lần sau ra ngoài đừng có trở về muộn như vậy nữa, thành phố vào ban đêm không an toàn chút nào." Bác gái căn dặn.

Là thanh niên cú đêm hậu thế như cô, hai giờ tối vẫn còn tụ tập với bạn bè đi uống rượu, hát karaoke, đi chợ đêm như thường, đâu cần phải lo lắng cái gì không an toàn cơ chứ? Cho dù có say rượu, cũng có thể tìm được người chở về.

Kể từ sau khi đến thế giới này, ngày đầu tiên cô đến đây điều cô phải bỏ đó chính là cuộc sống cú đêm của mình, cô mỗi ngày đều lên giường đi ngủ đúng vào lúc tám chín giờ. Còn chuyện có ngủ được hay không lại là chuyện khác, dù sao thì hôm sau cũng phải thức dậy vào lúc sáu bảy giờ.

Nếu mà nói không hoài niệm cuộc sống hậu thế là điều không thể.

Buổi tối lúc ngủ, Phong Lẫm ôm cô vào lòng, hỏi: "Thế nào, tâm tình không tốt sao? Em bị dọa sợ sao?"

Nhưng cô đang sống ở đây, sống ở thời đại này, lại hoài niệm thì có ích gì. May mắn cô cũng không tệ, vẫn rất lạc quan, luôn tìm thấy niềm vui trong cuộc sống, nỗ lực khiến cho bản thân sống tốt mỗi ngày.

"Gia Gia." Phong Lẫm không biết vì sao cô không vui, anh cũng không muốn hỏi, xoa nhẹ tóc cô: "Em còn có anh mà."

Không phải anh không cảm nhận được cảm giác chán nản thất vọng của cô, hay không cảm nhận được cảm xúc của cô đối với tình hình hiện tại.

Cố Di Gia lắc đầu, sau đó nói: "Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy thế giới này thật nguy hiểm, ra ngoài vào buổi tối thật sự không an toàn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận