Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 684: Bị Ném Phân Lên Người 1

Doãn Kiến Thành không nhịn được nên hỏi: "Ông nội, người trong ảnh chụp này là ai?"

Mặc dù anh ấy đã từng thấy qua khi còn nhỏ, nhưng dù sao lúc đó anh ấy cũng khá nhỏ tuổi, cũng chẳng để chuyện này trong lòng. Bây giờ anh ấy đã quên mất người phụ nữ trong tấm ảnh đó là bậc trưởng bối nào.

Ông cụ Doãn cúi đầu nhìn ảnh chụp, trong mắt ngập vẻ nhớ nhung và phiền muộn.

"Đây là cô em gái nhỏ nhất của ông, cũng là bà cô của các cháu."

Doãn Kiến Thành trợn tròn mắt: "Bà cô? Cháu còn có một bà cô nữa sao?"

Cũng không thể trách vì sao anh ấy ngạc nhiên như vậy được, từ khi anh ấy có ký ức, trưởng bối cùng thế hệ của ông nội đã chẳng còn lại mấy người.

Ông nội Doãn Kiến Thành sinh ra trong thời kỳ Dân quốc, lớn lên trong hoàn cảnh chiến loạn, khi đó có rất nhiều người chết, chết vì chiến tranh, chết vì nạn đói, chết vì những chuyện ngoài ý muốn, chết vì...

Người thân của ông nội có người chết, có người ly tán... Sau này ông nội gia nhập cách mạng, may mắn sống sót và quay về từ chiến trường, từ đó mới có nhà họ Doãn bây giờ.

Nói tới đây, ông ấy đeo kính mắt lên, che đôi mắt ửng hồng lại.

Nếu bảo ông cụ Doãn không nghĩ ngợi gì là chuyện không thể.

Tên nhóc Phong Lẫm kia lấy em họ anh ấy... Vậy Phong Lẫm trở thành em rể họ của anh ấy rồi? Cuộc sống này thực sự rất vi diệu.

Không ngờ rằng bỗng nhiên lại xuất hiện một cô gái có vóc dáng giống hệt em gái ông ấy khi còn trẻ.

Anh ấy muốn hỏi năm đó đã xảy ra chuyện gì, bà cô còn sống hay đã chết? Hơn nữa dáng dấp Cố Di Gia và bà cô trông rất giống nhau, hai người họ có quan hệ gì hay không? Rốt cuộc Cố Di Gia có phải đời sau của bà cô không?

Anh ấy đột nhiên hiểu được vì sao ông nội không nói những chuyện này với đám người Cố Di Gia.

Thứ mà ông nội còn lại, cũng chỉ còn tập ảnh cũ kỹ này mà thôi.

Doãn Kiến Thành nghe vậy, cũng cảm thấy mông lung.

Nếu như phải, vậy chẳng phải Cố Di Gia là em họ của anh ấy sao?

Doãn Kiến Thành chần chừ một lúc rồi hỏi: "Ông nội, vậy năm đó, bà cô..."

Đã nhiều năm trôi qua rồi, thật ra ông ấy đã không còn ôm hy vọng gì với việc liệu còn có thể gặp lại cô em gái út lần nữa không.

Chẳng lẽ chỉ bởi vì một bức ảnh chụp xa xưa, hai gương mặt tương tự nhau mà tùy tiện đi nhận người thân? Làm gì có đạo lý như thế.

Ông cụ Doãn nói: "Năm đó khi chiến loạn, bà cô cháu không còn cách nào khác, chỉ có thể theo chồng xuôi nam tới Hồng Kông tị nạn. Chồng của bà cô cháu có người thân ở Hồng Kông, sau đó... Tình hình thay đổi quá lớn, ông và bà cô đã mất liên lạc với nhau từ lâu, cũng không biết bọn họ bây giờ ra sao, có phải hay không đã..."

Doãn Kiến Thành nhìn dáng vẻ thương của của ông cụ thì thở dài trong lòng.

Vậy là không có cách nào chứng minh quan hệ giữa Cố Di Gia và bà cô cả. Dù sao hiện tại chẳng có cách nào để Trung Quốc đại lục và Hồng Kông liên hệ với nhau hết.

Không có bằng chứng thì có thể nói cái gì được chứ?

Quan hệ giữa hai nhà rất tốt, dù anh ấy hỏi thẳng Phong Lẫm thì cũng không sao cả.

Bọn họ không thể đi Hồng Kông cũng không sao, không phải có thể tra quê quán của Cố Di Gia sao?

Ông ấy rất muốn biết rốt cuộc Cố Di Gia có quan hệ gì với em gái ông ấy, năm đó sau khi em gái và em rể xuôi nam liệu có thuận lợi tới được Hồng Kông không? Có phải vào lúc xây dựng đất nước, thật ra con cái của em gái đã về nước, nhưng đã có chuyện gì đó xảy ra dẫn tới việc không thể nào liên hệ với ông ấy...

Có điều...

Đương nhiên, anh ấy cũng có thể gọi điện thoại hỏi thăm Phong Lẫm, chắc hẳn với sự nhạy bén của tên nhóc kia cũng đã sớm nhận ra ông nội anh ấy hơi kỳ lạ.

Bọn họ không có cách nào liên hệ với bà cô ở Hồng Kông bên kia, không có cách nào xác nhận tình hình của bà cô, cũng không có cách nào biết được rốt cuộc Cố Di Gia có quan hệ gì với bà cô hay không.

Nhưng ông cụ Doãn có chút do dự.

"Ông nội?" Doãn Kiến Thành nghi hoặc nhìn ông ấy, chẳng lẽ ông nội còn có điều gì lo lắng nữa sao.

Ông cụ Doãn thở dài nói: "Được rồi, cháu đi hỏi thăm thử xem."

"Ông nội, hay là cháu cho người điều tra quê quán của đồng chí Cố một chút nhé?" Doãn Kiến Thành không muốn thấy ông cụ khó chịu như thế, anh ấy quyết định làm một cái gì đó.

Có rất rất nhiều việc có thể xảy ra, ông cụ Doãn sợ bản thân không thể chịu được đáp án của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận