Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 692: Kiên Quyết Phải Cưới 1

Hai ngày sau, quân đội vẫn không tìm ra người ném thứ bẩn thỉu lên người Mã Xuân Hoa là ai.

Tuy rằng bọn họ cũng đã đến xem xét nơi Mã Xuân Hoa bị ném đồ, cũng thấy bụi rậm có chỗ cho người ẩn náu nhưng chỉ có thể đoán là do con nít làm ra.

Những năm này chưa có camera theo dõi, đám con nít lại chạy lung tung khắp nơi, ở đâu cũng có dấu vết của chúng nên không thể thông qua những dấu vết đó đoán xem là đứa nào làm.

Hơn nữa khu nhà tập thể và vùng quê gần chỗ quân đội nhiều trẻ con như thế kia, cũng không thể nào tìm hỏi hết từng đứa được chứ!

Cuối cùng, việc này không giải quyết được gì.

Không tìm ra được người, bọn họ cũng không còn cách nào khác, cũng đâu thể vì việc này mà tập trung toàn bộ trẻ con trong khu tập thể và vùng lân cận lại, chỉ để đưa cho Mã Xuân Hoa một câu trả lời công bằng chứ?

Quân đội cũng không rảnh rỗi như vậy.

Nhưng Mã Xuân Hoa lại không chịu chấp nhận kết quả như thế này, cô ta cực kỳ giận dữ, ngày nào cũng ở nhà mắng thật to.

Vừa nói cô ta vừa cảm thấy hết sức đau buồn, bổ nhào lên trên giường gào khóc sướt mướt.

Cái chất giọng kia vừa chói vừa cao, có thể truyền xa cả một con phố.

"Xuân Hoa, những lời này của em là sao vậy?" Chính ủy Mã khiển trách cô ta.

Mấy hôm nay, Mã Xuân Hoa tự cảm thấy không có mặt mũi gặp người nên vẫn trốn mãi trong nhà, ngày nào cũng ở nhà làm ầm ĩ, ngày nào cũng mắng chửi, có đôi khi mắng vô cùng khó nghe.

Trước kia anh ấy không bị bệnh đau đầu này, ngay cả vấn đề khiến anh ấy thấy khó giải quyết nhất của quân đội là chuyện quân lính độc thân, cũng không khiến anh ấy đau đầu như vậy. Mãi cho đến khi mẹ anh ấy với em gái anh ấy đến quân đội, anh ấy ở chung với bọn họ một thời gian dài thì bắt đầu đau đầu, sau đó cả thể xác và tinh thần đều bắt đầu trở nên uể oải.

Chính ủy Mã vuốt mặt: "Nhưng nó đã làm phiền nghiêm trọng đến hàng xóm rồi."

"Tôi mặc kệ, nhất định phải tìm ra mấy đứa nít ranh chết tiệt đó cho tôi, xem xem tôi có đánh nát mông chúng nó không! Chắc chắn tôi phải khiến cho tụi nó phải trả giá đắt, còn cả cha mẹ của bọn chúng nữa, dạy con cũng không dạy được cho đàng hoàng còn đẻ con ra làm gì không biết, đẻ ra một đống ** thối phá hoại người khác..."

Hàng xóm xung quanh đều không chịu nổi phải tìm tới chính ủy Mã kháng nghị, để anh ấy dạy dỗ lại em gái anh ấy cho tốt. Cả ngày cả đêm lúc nào cũng gào cũng chửi, bọn họ vừa mới chợp mắt, đã bị âm thanh của Mã Xuân Hoa dọa cho tỉnh lại, làm sao có thể chịu được?

Cho dù anh ấy có lòng áy náy và khoan dung với người nhà càng nhiều hơn đi chăng nữa, cũng đã bị tiêu hao sau khi Mã Xuân Hoa cứ làm ầm ĩ từ ngày này qua ngày khác.

Chính ủy Mã về đến nhà, nghe thấy tiếng mắng chói tai kia, nội dung càng ngày càng thô tục, cứ như người đàn bà nông thôn đang chửi đổng, bỗng dưng lại thấy đau đầu.

Chính ủy Mã thấy dáng vẻ này của cô ta, sắc mặt cũng bắt đầu tái xanh.

"... Nhưng vậy cũng không thể làm ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi chứ?"

Mã Xuân Hoa trợn mắt tức giận nhìn anh ấy: "Đương nhiên người bị ném ** không phải là anh nên anh mới có thể thản nhiên với em như vậy! Anh vẫn còn là anh trai của em ư? Sao em lại có loại anh trai không yêu thương em gái của bản thân này chứ?"

"Xuân Hoa chỉ mắng ở trong nhà chứ đâu có đi ra ngoài mắng, làm sao ảnh hưởng đến người khác được?" Bác gái Mã không cho là đúng.

Bác gái Mã vẫn thương con gái, thấy vẻ mặt con trai không ổn lắm, nên kéo tay anh ấy nói: "Thằng cả, trong lòng Xuân Hoa chịu nhiều áp lực, mãi vẫn không tìm thấy người ném thứ bẩn thỉu kia vào người nó, con cứ để em nó xả giận đi."

Bác gái Mã không vui: "Bọn họ có biết cảm thông không vậy? Xuân Hoa cũng còn nhỏ, gặp phải loại chuyện này nên tâm trạng không tốt, cứ để em nó mắng hai câu thì có làm sao đâu chứ?"

Tuy rằng bị ném đồ dơ vào người mà không tìm ra đầu sỏ gây tội khiến cô ta thật sự tức giận không thôi, nhưng để mà nói cô ta không muốn sống nữa gì đó, vậy thì hoàn toàn không phải.

Tiếng khóc của Mã Xuân Hoa dừng lại, tuy rằng vẫn đang khóc nhưng âm thanh đã nhỏ đi nhiều, hơn nữa nghe rất giả, phần nhiều là đang giả vờ cho anh ấy xem.

Anh ấy đi tới trước giường, nói với Xuân Hoa đang nằm khóc trên đó: "Nghe nói doanh trưởng Ôn đã quay về."

Chính ủy Mã biết có đôi khi không có cách nào làm cho mẹ anh ấy hiểu, nên không dây dưa chuyện này với bà ta thêm nữa.

Cũng đúng, mấy hôm nay, chính ủy Mã cũng coi như là đã biết em gái này của anh ấy là cái dạng người gì rồi.

Chính ủy Mã nhìn mẹ anh ấy, biết rằng mẹ anh ấy và Xuân Hoa vốn không tự biết giọng của bản thân rất lớn, rất chói tai. Chuyện này cũng không thể trách hai người họ được, người nhà quê có thể ồn ào ầm ĩ lên vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi, thường thì giọng ai lớn hơn là có thể át đi giọng người khác, đối với họ mà nói thì đây là vũ khí sắc bén.

Thật ra cô ta làm ầm lên như vậy phần lớn muốn tạo áp lực cho anh ấy, cũng để người nhà khoan dung hơn với cô ta, để nhận được càng nhiều lợi ích hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận