Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 701: Con Gái Có Thể Ưu Tú Hơn Con Trai! 2

Trong quân đội có nam quân nhân và nữ quân nhân, khu ký túc xá cũng tách biệt ra.

Hơn nữa không phải người tùy tiện nào cũng có thể bước vào ký túc xá của sĩ quan, thường là phải có người dẫn vào, nếu không sẽ bị ngăn lại.

Chỉ cần Mã Xuân Hoa không vào được, thế thì không phải lo lắng gì thêm.

Miêu Thúy Thúy ây da một tiếng: "Các cô không hiểu đâu, dù sao doanh trưởng Ôn cũng không thể ở lại sân huấn luyện hoặc ký túc xá mãi được, lỡ đâu khi đi trên đường, gặp phải Mã Xuân Hoa, cô ta nhào qua, rồi nói doanh trưởng Ôn phi lễ cô ta thì sao? Đến khi đó dù doanh trưởng Ôn không muốn cưới cũng phải cưới."

Bà ấy lắc đầu: "Các cô đừng tưởng rằng không có chuyện như này, trước kia tôi thấy ở thôn tôi nhiều rồi. Có một vài tên du côn, nhìn trúng con gái nhà lành nhà người ta, sẽ sử dụng thủ đoạn thế này, cô gái người ta đang đi ngang qua, bỗng tên du côn nhào ra, nói cô gái đó có quan hệ với gã, cuối cùng ép con gái nhà người ta đến mức không thể không gả cho gã..."

Diệp Huệ Cúc vỗ đùi: "Quả thật là loại chuyện như này không hiếm gặp."

Đôi chị em chồng hai người Trần Ngải Phương và Cố Di Gia trợn tròn mắt, tuy rằng Trần Ngải Phương cũng sống ở trong thôn, nhưng đúng là cô ấy chưa gặp phải chuyện như thế này.

Bởi vậy có thể thấy được, bầu không khí đó của công xã Nam Sơn vẫn tương đối tốt.

Nơi này không có những cách thức giải trí hoa hòe lòe loẹt như đời sau, vậy chỉ có thể ra ngoài nghe ngóng mấy tin đồn này để thư giãn một chút, đôi khi nghe nhóm chị dâu kể chuyện cũng rất thú vị.

Thời tiết đã nóng lên rồi, nhiệt độ cơ thể của thai phụ lại cao, cực kỳ dễ ra mồ hôi, sau khi Tiền Quyên Quyên ngồi xuống, thì đầu toát đầy mồ hôi.

Sau khi nghe được một đống tin đồn ở bên ngoài, cuối cùng Cố Di Gia cũng về nhà tiếp tục làm việc.

Cố Di Gia nhanh chóng chạy lại đỡ cô ấy, dìu cô ấy vào nhà cô, để cô ấy ngồi xuống, đi rót cho cô ấy một ly nước: "Sao cậu lại tới đây? Cậu có mệt lắm không?"

Diệp Huệ Cúc gật đầu: "Đợi đến khi Mã Xuân Hoa biết doanh trưởng Ôn đã đi rồi, chắc là cô ta sẽ yên tĩnh lại thôi."

Tiền Quyên Quyên nở nụ cười dịu dàng: "Không sao, tớ cũng muốn đi ra ngoài một chút, đỡ phải ở mãi trong nhà, cứ luôn phải nghe tiếng ồn ào nhốn nháo của nhà bên cạnh, cứ ồn mãi không chịu dừng, ồn đến mức khiến tớ thấy bực bội luôn."

Chủ yếu cũng do công xã Nam Sơn gần với thị trấn, thư ký công xã quản lý nghiêm ngặt, trên cơ bản không có mấy tên du côn có thể đi loanh quanh trong thôn, quấy rầy các cô gái trẻ tuổi.

Cô ấy dùng khăn tay lau mồ hôi, cười nói: "Cà chua nhà tớ hái được rồi, nên đưa một ít sang cho cậu nếm thử, tiện đường tới tìm cậu để làm một bộ quần áo. Quần áo bà bầu lần trước cậu làm rất tốt, tớ muốn nhờ cậu làm thêm một bộ nữa để tiện tắm rửa."

Vậy thì khu nhà tập thể vẫn sẽ rất yên bình.

"Lỡ đâu Mã Xuân Hoa cũng học theo thủ đoạn của những tên du côn đó thì sao?" Miêu Thúy Thúy cực kỳ thông cảm cho việc làm của doanh trưởng Ôn: "Doanh trưởng Ôn nhận nhiệm vụ rời đi, có thể tránh xa Mã Xuân Hoa cũng khá tốt."

Vừa đến nhà, đã thấy Tiền Quyên Quyên đang đỡ bụng bầu đi sang, còn cầm theo cả một rổ cà chua đỏ rực.

Từ sau khi mấy người bác gái Mã vào nơi đóng quân ở, làm hàng xóm với nhà họ Mã, Tiền Quyên Quyên chỉ cảm thấy cách vách thật sự rất phiền, càng ngày càng không nghỉ ngơi đàng hoàng được.

Dạo này khu nhà tập thể náo nhiệt lên vì Mã Xuân Hoa, bản chất của cô cũng là một người thích xem náo nhiệt.

Cố Di Gia không vui nói: "Cậu thế này không được đâu, nếu cách vách quá ồn ào, cậu cứ đi kháng nghị với chính ủy Mã đi."

"Được!" Cố Di Gia đồng ý ngay: "Cậu cứ để doanh trưởng La có thời gian rảnh thì sang đây nói với tớ một tiếng là được rồi, sao lại phải tự đi đến đây cho mệt?"

Nói đến đây, cô ấy không nhịn được thở dài, vỗ về bụng của cô ấy.

"Cho dù cậu thương doanh trưởng La, nhưng cũng không cần phải chịu đựng, cậu xót anh ấy, vậy thì ai thương cho cậu?"

Tiền Quyên Quyên hơi do dự: "Ngày nào lão La cũng huấn luyện rất vất vả, dạo này còn đi tham gia huấn luyện dã ngoại, tớ thật sự không đành lòng..."

Cô biết tính tình của Tiền Quyên Quyên, bản chất là một cô gái rất dịu dàng, luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, có vài việc nhẫn nhịn một chút là qua, nhưng cũng không thể quá mức lương thiện được.

"Thôi cái gì mà thôi!" Cố Di Gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cậu đang là thai phụ đấy, nếu như thai phụ không được nghỉ ngơi tốt, thì cả cậu lẫn em bé đều không khỏe! Sao cậu không nói cho doanh trưởng La, để doanh trưởng La ra mặt đi tìm chính ủy Mã?"

Cố Di Gia hiểu được, đây là đang xót cho người đàn ông của cô ấy.

"Thôi..."

Cố Di Gia cảm thấy Tiền Quyên Quyên như vậy là không được, nhanh chóng tẩy não cho cô ấy.

Cô hy vọng tất cả những cô gái mà cô quen biết, đều phải yêu quý bản thân hơn nữa, cho dù dịu dàng, cũng phải dịu dàng với chính bản thân. Hơn nữa, bọn họ cũng không cần phải thương xót cho người đàn ông, bởi vì khi so sánh với nhau, thì càng phải thương cho các cô gái hơn, những việc của con gái như tới tháng, mang thai, sinh con, đàn ông đâu phải trải qua, sao lại phải xót họ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận