Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 717: Hận Bản Thân Vô Dụng 2

Nhóm quân tẩu nói gần nói xa đều là nghiêng về phía Đại Hoa.

Không chỉ vì bọn họ quen biết Đại Hoa từ bé, chỉ riêng những chuyện "cực phẩm" mà Mã Xuân Hoa và bác gái Mã làm cũng khiến bọn họ không thích, cho nên trong lòng có phần hướng nghiêng về cô bé. Mặc dù cô bé Đại Hoa này có chút mạnh mẽ, nhưng bình thường làm việc lanh lợi, lại lễ phép, còn biết che chở mẹ và em gái, mấy điểm này thôi cũng khiến người ra yêu thích rồi.

Hơn nữa, nếu chính ủy Mã biết cách xử sự thì sao có thể khiến một cô gái nhỏ như Đại Hoa thành ra như vậy chứ?

Tất cả mọi người đều có mắt, tất nhiên cũng vì vậy mà thiên vị Đại Hoa, không thích hai mẹ con bác gái Mã hung dữ, lôi thôi.

Chính ủy Mã có người mẹ và cô em gái như này đúng là bực mình.

Bác gái Mã và Mã Xuân Hoa nghe bọn họ mồm năm miệng mười nói thế thì nổi giận.

Mã Xuân Hoa cao giọng thét lên: "Mấy người nói hươu nói vượn gì đó, rõ ràng là con nhóc chết tiệt Mã Xuân Hoa này ném đồ của tôi đi!"

Bác gái Mã vẫn còn chút lý trí, không nói tới chuyện Đại Hoa bị đánh, chỉ nói về bà ta: "Tôi còn bị con dâu đánh đây! Thằng cả, con cũng không thể không có lương tâm, cưới vợ thì quên luôn mẹ..."

Quân tẩu ở đây có con trai có cả con gái, nhìn thấy Đại Hoa bị đánh thành như thế, bọn họ không cảm thấy người làm mẹ Chu Hồng Anh đánh Xuân Hoa là sai!

Mã Xuân Hoa cũng tức giận tới cả người run rẩy, cô ta hét lên một tiếng: "Anh cả, anh nhìn đi, em bị con nhóc chết bằm Đại Hoa này đánh rất đau đấy! Tóc em cũng bị nó giật xuống, nó còn nhéo em..."

"Đúng đó, sao lúc Hồng Anh đánh Xuân Hoa thì bà lại nhào ra cản? Xuân Hoa là con gái của bà, không lẽ Đại Hoa không phải con gái của Hồng Anh à? Bà không chịu đựng được người khác đánh con gái bà, chẳng lẽ Hồng Anh có thể chịu đựng được người khác đánh con gái cô ấy sao?"

Bác gái Mã bị bọn họ thay nhau nói ép tới nỗi bà ta khó thở: "Thằng cả, không phải như thế đâu..."

"Bác gái Mã, bà không thể nói bậy được, nếu không phải Xuân Hoa nhẫn tâm, tóm lấy Đại Hoa đánh con bé thì Hồng Anh sẽ tức giận mà đánh cô ta sao? Do bà đột nhiên chạy ra ngăn cản, Hồng Anh không nhìn rõ mới đánh trúng bà."

Nhưng Đại Hoa nhéo đều chọn những chỗ vô cùng bí ẩn, những chỗ như thế cho dù là anh trai ruột cũng không thể xem được.

Mặc dù giọng bọn họ lớn, thường ngày đi cãi nhau cũng dựa vào chất giọng này để áp đảo đối thủ, nhưng nơi này có rất nhiều quân tẩu có thể làm chứng, làm sao lại để hai mẹ con kia ỷ vào bản thân lớn giọng để chiếm lý chứ.

Cô ta nói tới đây còn muốn cởi đồ ra để chính ủy Mã nhìn chỗ bị Đại Hoa nhéo.

"Bác gái, lúc Xuân Hoa đánh Đại Hoa sao bà lại không chạy ra ngăn cản thế?"

Lúc này, nhóm quân tẩu đều ồn ào đáp trả lại bà ta.

Nếu Chu Hồng Anh nhìn con gái mình bị đánh mà con thờ ơ thì bọn họ mới cảm thấy không đúng đấy.

Mặt mũi Chính ủy Mã tối sầm, nổi giận gầm lên một tiếng: "Đủ rồi!"

"Huống gì, lúc Xuân Hoa đánh Đại Hoa thật sự rất mạnh tay, giống như đang đánh kẻ thù vậy."

Mã Xuân Hoa dừng hành động, còn cho rằng anh trai tin tưởng cô ta, vênh váo, đắc ý nói: "Anh cả, anh nhanh chóng phạt con nhóc chết tiệt Đại Hoa này đi, nó dám bất kính với người lớn, còn dám đánh em..."

Nhất định là đã bầm xanh lên cả rồi.

Các quân tẩu thấy cô ta tức giận tới nỗi ngu người, còn tính cởi quần áo trước mặt mọi người thì đều nhao nhao la lên, muốn ngăn cản cô ta.

Nhóm chị dâu phản ứng kịp, vội vàng nói: "Đúng đúng, nhanh nhanh dẫn Đại Hoa tới trạm y tế khám thử, đừng để bị đánh đến nỗi ngốc được."

Mặc dù lúc này Mã Xuân Hoa cũng tóc tai rối bời, nhưng so với dáng vẻ thê thảm của Đại Hoa, không cần hỏi cũng biết người bị thương tương đối nặng là ai.

Bây giờ cô ấy nhớ tới khi còn ở quê, bản thân làm trâu làm ngựa hầu hạ mẹ chồng, em trai chồng, em gái chồng, liên lụy tới con gái cô ấy sinh ra cũng giống như người hầu nhà địa chủ, cũng phải hầu hạ bọn họ giống cô ấy.

Dưới cái nhìn chằm chằm của cô ta, Đại Hoa vừa bất lực vừa khóc đáng thương, vừa lau nước mắt vừa nhìn chính ủy Mã: "Cha..."

Chính ủy Mã vẫn còn có chút lý trí, anh ấy tạm thời kiềm chế tức giận, nói: "Tôi đưa Đại Hoa ra trạm y tế để bác sĩ khám xem thế nào trước đã."

Cô ta cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Đại Hoa, hôm nay cô ta nhất định phải cho con nhóc chết bầm này nếm thử lợi hại.

"Mã Xuân Hoa đánh mạnh lắm, da mặt con bé lại non mịn, lỡ như bị đánh khiến mặt xấu luôn thì làm sao bây giờ?"

"Không thể để mặt bị phá được."

Chu Hồng Anh ngơ ngác nãy giờ rốt cuộc cũng phản ứng lại, nước mắt cô ấy chảy ròng ròng, chạy nhào qua ôm lấy Đại Hoa, gào góc thảm thiết: "Đại Hoa à, Đại Hoa đáng thương của mẹ, sao số con lại khổ thế này..."

Chính ủy Mã nhìn gương mặt sưng phù đỏ tím của con gái, vết rách trên khóe môi vô cùng rõ ràng.

Chẳng lẽ con gái cô ấy sinh ra là để đi hầu hạ người khác sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận