Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 719: Hận Bản Thân Vô Dụng 4

Mặc dù Mã Xuân Hoa không phải ra đồng làm việc nhà nông, nhưng hình thể cô ta như thế, lại là con gái trưởng thành, sức lực cũng kha khá. Nếu cô ta vẫn cứ tức giận rồi liên tục tát lên mặt cô gái nhỏ như lúc nãy thì e rằng Đại Hoa thật sự sẽ bị đánh nát mặt.

Quân tẩu dẫn Mã Tiểu Tráng tới nghe thế thì may mắn nói: "May mà chúng tôi kịp thời ngăn cô ta, nếu không e rằng mặt của Đại Hoa đã bị đánh nát."

Chu Hồng Anh nghe lại lại càng thấy buồn hơn, cô ấy đau lòng và áy náy nhìn con gái.

Mặt Đại Hoa không đổi sắc, ngồi im ở đó, không có phản ứng gì, giống như người bị đau không phải cô bé, khiến người ta cảm giác như cô bé đã quen với việc này tới chết lặng.

Chính ủy Mã không lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng.

Ngược lại, bác gái Mã tính nói gì đó nhưng thấy Mã Tiểu Tráng khóc lóc chạy tới thì làm gì còn tâm trạng quan tâm cái khác, bà ta nhanh chóng an ủi cháu trai bảo bối trước.

Bác sĩ lấy thuốc bôi mặt cho Đại Hoa, vừa nói với cha mẹ cô bé là chính ủy Mã và Chu Hồng Anh: "Mặt cô bé này bị đánh rất mạnh, có thể sẽ sưng vài ngày, ngày mai mặt mũi vẫn sẽ tím xanh, tôi kê ít thuốc tiêu sưng và giảm tụ máu cho cô bé bôi, cũng hạn chế rửa mặt... Còn nữa, miệng cô bé bị rách, ăn cái gì cũng sẽ khá khó khăn, thời gian gần đây cho cô bé ăn ít đồ không cần nhai nuốt, nếu không sẽ ảnh hưởng tới miệng vết thương..."

Cô ấy tự mình xoa thuốc cho cô bé, thấy cô bé đau tới nỗi cả người run lên nhưng vẫn không kêu lấy một tiếng, trong lòng cảm thấy vô cùng thương tiếc.

Bác sĩ nhìn sơ qua mặt cô ta, làn da Mã Xuân Hoa hơi đen, mặc dù trên mặt có vài dấu tay nhưng cũng chẳng rõ ràng, ít nhất thì trông không khủng bố như Đại Hoa.

"Bác sĩ, người tôi cũng đau nữa." Mã Xuân Hoa nói thêm: "Con nhóc chết tiệt này lúc nãy nhéo tôi tới mấy lần, co có thể giúp tôi khám một chút không?"

Nói xong cô ta tức giận trừng mắt nhìn Chu Hồng Anh, còn cho rằng cô ta nói như vậy mọi người sẽ đồng tình với cô ta.

Cho nên bác sĩ thậm chí còn chẳng viết đơn thuốc cho bọn họ, chỉ nói vết thương của bọn họ không có vấn đề gì cả.

Bác sĩ lườm anh ấy một cái, không muốn nói chuyện với anh ấy nữa.

Rốt cuộc người này độc ác tới cỡ nào thế?

Bác sĩ không khỏi thở dài nhìn chính ủy Mã: "Anh làm cha sao lại nhẫn tâm đánh con gái mình thành ra thế này? Cho dù muốn phạt con cũng không thể dùng phương pháp thế này được..."

Bác sĩ thật sự không muốn nhìn cô ta.

Thấy bác sĩ bôi thuốc cho Đại Hoa xong, Mã Xuân Hoa không cam lòng yếu thế mà chen vào: "Bác sĩ, cô cũng khám cho tôi một chút, chị dâu tôi cũng đánh tôi, đánh đau lắm, còn đánh cả mẹ tôi nữa."

Chính ủy Mã xấu hổ nói: "Không phải như thế..."

Bác gái Mã cũng giống như thế.

Bác sĩ kiểm tra rất nhanh rồi lại lần nữa vén mở rèm, lạnh lùng nói: "Không có vết thương gì, cũng không có gì nghiêm trọng."

Chu Hồng Anh không còn tránh né như mọi khi, cô ấy không chút sợ hãi nhìn thẳng cô ta, gương mặt căng thẳng.

"Sao lại không nghiêm trọng? Đã bầm xanh cả lên rồi." Mã Xuân Hoa không phục nói.

Sau khi biết mặt Đại Hoa là do cô ta đánh, bác sĩ chỉ cảm thấy Mã Xuân Hoa đúng là một người đáng ghét. Một cô gái lớn như thế này lại đánh một đứa nhỏ tàn độc như thế, đứa nhỏ này lại còn là cháu gái cô ta, chuyện này khiến người ta không cách nào tin được.

Nhưng Mã Xuân Hoa cứ dây dưa mãi, bác sĩ chỉ đành kéo rèm che lại, nói Mã Xuân Hoa cởi quần áo ra để kiểm tra.

Bác sĩ lại dặn dò Chu Hồng Anh một số điều cần lưu ý rồi đuổi bọn họ đi: "Được rồi, tất cả mọi người có thể về được rồi!"

Chu Hồng Anh tức giận trừng mắt, quân tẩu đưa Mã Tiểu Tráng tới cũng giật mình, vẻ mặt chính ủy Mã cũng là kiểu không thể nào tin được, cô gái không có chút áy náy nào đang đứng trước mặt anh ấy thật sự là em gái của anh ấy sao?

Cô ta nói xong mọi người ở đây đều kinh ngạc, không ngờ rằng cô ta còn có thể nói ra những câu như thế này.

"Cũng có nát mặt đâu!" Mã Xuân Hoa thốt lên.

Lúc anh ấy không có ở nhà, rốt cuộc em gái anh ấy đã bắt nạt con gái anh ấy như thế nào?

Bác sĩ chỉ vào Đại Hoa nói: "Có nghiêm trọng như cô bé này không?"

Chính ủy Mã im lặng nhìn mặt Đại Hoa, rồi nói với bác sĩ một câu: "Cảm ơn bác sĩ", sau đó đi về với vợ và con.

Bác gái Mã thấy bọn họ không nói tiếng nào đã rời đi, chỉ còn lại bóng lưng, cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt.

"Mẹ, mẹ xem anh cả kìa." Mã Xuân Hoa cảm thấy vô cùng uất ức: "Chị dâu còn đánh cả mẹ mà anh ấy mặc kệ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận