Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 729: Dù Tự Làm Mình Bị Thương Cũng Không Hối Hận 6

Chính ủy Mã vẫn từ chối: "Không được!"

Dù như nào đi nữa, anh ấy cũng sẽ không nuôi cháu trai mình, anh ấy không thể lại mềm lòng trước lời cầu xin của người nhà được. Nếu không gia đình nhỏ của anh ấy sẽ tan vỡ mất. Mềm lòng mười mấy năm đã quá đủ rồi, anh ấy không muốn nhìn thấy hình ảnh Đại Hoa vì để khiến anh ấy tỉnh ngộ mà tự làm tổn thương chính mình thêm lần nào nữa.

Chính ủy Mã đâu có ngu, tuy mọi chuyện xảy ra liên tiếp khiến anh ấy trở tay không kịp. Nhưng chỉ cần nghĩ kỹ lại, có thể hiểu được rằng, thật ra Đại Hoa cố tình ném đồ của Mã Xuân Hoa dẫn đến xảy ra trận hỗn loạn này.

Nhưng chuyện này sao có thể trách Đại Hoa được chứ?

Nếu không phải do anh ấy làm cha không tốt, thậm chí là xem nhẹ hoàn cảnh của vợ con, cứ mù quáng chăm sóc người nhà ở quê, gửi tiền lương về cho họ, khiến vợ con phải khổ đủ đường...

Thì sao con bé mới có tí tuổi đã phải dựng lên một lớp gai khắp mình để bảo vệ bản thân, mẹ và các em gái chứ?

Nói đến đây cũng là lỗi của người làm cha.

Trong lòng chính ủy Mã không khỏi cảm thấy đau khổ hối hận.

Sao người phụ nữ này xấu xa thế? Mỗi lần bà ta nói gì cũng phải nhảy ra phản bác lại mới chịu, khiến bà ta không tài nào diễn tiếp được nữa.

Ánh mắt mọi người ngay tức khắc đều dừng trên người Chu Hồng Anh, vẻ mặt đầy kinh ngạc, ngay cả chính ủy Mã cũng ngạc nhiên nhìn cô ấy.

Trần Ngải Phương khuyên nhủ: "Bác gái, giờ là thời đại mới rồi, nam nữ bình đẳng như nhau, bác đừng nói gì mà con cháu duy nhất nữa. Con gái cũng đâu có kém con trai đâu, bác nếu còn tiếp tục tuyên truyền tư tưởng phong kiến nữa, cháu sẽ gọi Hội Liên hiệp Phụ nữ đến đưa bác đi giáo dục lại đấy."

Hả?

Bác gác Mã chợt nhận ra tất cả đường lui đều đã bị lấp kín, cảm xúc đau buồn bỗng chốc bùng nổ, khóc đến long trời lở đất.

Lúc này trong mắt bà ta, Chu Hồng Anh bỗng trở thành nàng dâu tốt, chứ không phải người vừa bị bà ta mắng là con gà mái không biết đẻ trứng, đồ độc phụ khiến nhà họ Mã không người nối dõi các thứ, khiến cho mọi người ở đây không nói nên lời.

Nhưng tổn thương thì cũng đã tổn thương rồi, anh ấy cũng không thể làm lành những vết thương đó được nữa, sau này anh ấy chỉ có thể cố gắng bù đắp nhiều nhất có thể thôi.

Mọi người nghĩ thầm, đừng nói Chu Hồng Anh nhu nhược, vô dụng đến mức đồng ý việc này đấy nhé? Vừa nãy chính ủy Mã đã chủ động đứng ra gánh vác mọi chuyện rồi, nếu cô ấy không chịu nổi mà đồng ý nuôi con hộ người ta thì đúng là...

"Thằng cả, con không thể làm thế được, con ngay cả cháu trai cũng không nuôi thì sau này Tiểu Tráng phải làm sao? Tiểu Tráng là con cháu duy nhất trong nhà chúng ta mà..."

Anh ấy chưa từng nghĩ đến việc ly hôn, cũng không muốn mất đi ba cô con gái.

Đúng vào lúc này, Chu Hồng Anh bỗng nói: "Muốn bọn con nuôi thì cũng được thôi."

"Hả?" Bác gái Mã nhảy dựng lên: "Không được! Tiểu Tráng là con trai đấy, mấy đứa kia hầu hạ phục vụ Tiểu Tráng còn không kịp! Cô đúng là đồ độc phụ, thế mà lại bắt tiểu Tráng của tôi hầu hạ mấy đứa con gái của cô..."

Bác gái Mã trợn mắt nhìn cô.

Chính ủy Mã tức giận nói: "Ai hầu hạ Tiểu Tráng? Ai dám bắt con gái của con hầu hạ nó, để con đánh chết nó!"

Ngay lập tức bác gái Mã cười phớ lớ, háo hức nhìn Chu Hồng Anh: "Hồng Anh à, mẹ biết con là con dâu tốt mà, con làm như vậy là đúng rồi!"

Chu Hồng Anh không quan tâm đến ánh mắt người khác, nhìn bác gái Mã: "Mẹ, nếu mẹ muốn thì bọn con có thể nuôi Tiểu Tráng, miễn mẹ không quan tâm đến việc bọn con nuôi như nào là được. Trước kia, mẹ bắt Đại Hoa, Nhị Hoa với Tam Hoa phục dịch một nhà dưới quê như nào thì sau này Tiểu Tráng cũng làm y như thế, nếu không nghe lời, bọn con có thể đánh nó, có đánh gãy chân thì mẹ cũng không được ý kiến... Mẹ sẽ đồng ý mà đúng không?"

Sau đó, dù bác gái Mã có ầm ĩ như nào, mắng chửi như nào, chính ủy Mã cũng không đồng ý.

Chính ủy Mã cực kỳ tức giận, anh ấy cũng là đàn ông, không phải bây giờ tan làm về nhà anh ấy cũng phải giặt quần áo nấu cơm à, có ai phục vụ anh ấy đâu? Ừm... Thì trước đây anh ấy cũng có vợ chăm sóc, nhưng bây giờ làm gì còn nữa?

Gì mà con cháu duy nhất chứ?!

"Con không muốn đánh chết nó!" Chính ủy Mã thấy rất mệt mỏi: "Nhưng con gái con chắc chắn sẽ không đi hầu hạ phục vụ bất cứ ai hết, nếu mẹ muốn có người hầu hạ nó thì mẹ đưa nó về quê, mẹ tự mình hầu hạ nó là được!"

Mấy chuyện này anh ấy làm được mà chẳng nhẽ Mã Tiểu Tráng không làm được à?

Bác gái Mã khiếp sợ nhìn anh ấy: "Thằng cả, sao con lại muốn đánh chết Tiểu Tráng chứ?"

Mấy chị dâu đứng ngoài cũng không hóng tiếp nữa, các cô ấy phải về nhà nấu cơm, hôm nay là tết Đoan Ngọ nên phải làm nhiều món ngon mới được.

Trần Ngải Phương với Cố Minh Thành cũng không ở lại nữa, hai người đưa Tam Hoa đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận