Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 74: Anh Muốn Cưới Cô 4

Phong Lẫm lái xe trở lại thị trấn, trước tiên anh làm một chuyến đến trụ sở huyện ủy để trả lại xe.

Cục trưởng Ngụy nghe tin anh trở về nên đã đặc biệt đến tìm anh, vừa đánh giá anh, vừa hỏi: "Đưa đồ xong rồi?"

Phong Lẫm ừm một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, không có ý phản ứng lại anh ấy.

Nhưng cục trưởng Ngụy là ai chứ, có chút gió thổi cỏ lay đều không qua khỏi ánh mắt của anh ấy.

Anh ấy vuốt cằm, đánh giá Phong Lẫm, luôn cảm thấy anh có chỗ nào đó không đúng, không khỏi hỏi: "Sao lần này đột nhiên cậu lại muốn giao đồ giúp lão Cố?"

Phong Lẫm: "Tôi rảnh."

Khóe miệng cục trưởng Ngụy giật một cái, đây thật sự là một lý do hợp lý! Nhưng bản thân anh ấy có một loại trực giác, lần này Phong Lẫm đưa đồ giúp mục đích không đơn giản như vậy.

Đối diện với ánh mắt ngờ vực của cục trưởng Ngụy, vẻ mặt Phong Lẫm rất bình tĩnh, không có chút thay đổi nào.

May mắn điều kiện của Cố minh Thành tốt nên được tuyển chọn rất dễ dàng.

Khi Cố Minh Thành nhập ngũ chỉ mới mười bảy tuổi, em gái bảy tuổi, anh ấy buộc phải để em gái bảy tuổi ở nhà. Nghĩ rằng trong nhà tuy có mẹ kế nhưng cha là cha ruột, cho nên dù thế nào cũng sẽ cố lo cho con gái ruột của mình chứ?

"Sau này, lão Cố vẫn luôn tự mình chăm sóc em gái, vì để nuôi em gái yếu ớt nhiều bệnh, cậu ấy đã cố gắng kiếm tiền..."

Hai năm trước, Cố Minh Thành trở về thăm người thân, khi dẫn vợ và em gái đến thăm hỏi, từ đó anh ấy cũng biết được tình hình trong nhà Cố Minh Thành.

Cố Minh Thành cũng là bộ đội hai năm trước mới được điều đến đây, trước kia đều là ở khu vực biên giới có hoàn cảnh khắc nghiệt.

Mẹ kế thiên vị đứa con mình sinh ra, còn cha ruột là người không quan tâm, cho dù bảo vệ đứa nhỏ nhưng cũng không bảo vệ chu toàn, cũng đau lòng cho Vu Hiểu Lan vì sinh con trai cho ông ấy, vì thế cái gì cũng lo cho đứa con trai nhỏ trước tiên nên mới không để ý đến con gái ruột như vậy.

Anh hỏi ngược lại: "Cấp bậc của lão Cố đã giành được từ lâu, sao chị dâu vẫn chưa theo quân?"

Vì để cho mẹ kế nuôi em gái thật tốt, thậm chí anh ấy còn gửi về nhà toàn bộ tiền phụ cấp quân đội của mình cho mẹ kế cầm.

Cục trưởng Ngụy tiếp tục nói: "Cậu không biết hoàn cảnh gia đình lão Cố đâu, nghe nói năm đó khi mẹ cậu ấy mang thai em gái nhỏ, không cẩn thận bị té ngã, dẫn đến đứa trẻ sinh non, người mẹ cũng không còn nữa. Sau đó cha cậu ấy cưới về một người mẹ kế, người mẹ kế đó lúc đầu làm rất tốt, nhưng mẹ kế cũng có con của mình, sao có thể tận tâm chăm sóc một đứa trẻ bệnh tật chứ? Có một lần, người mẹ kế đó sơ suất, khiến em gái cậu ấy bị bệnh nặng suýt chết, lão Cố vì chuyện này mà vô cùng tức giận, đã cãi nhau một trận với cha mình..."

Nghe vậy, cục trưởng Ngụy không nghĩ nhiều nữa, nói: "Sao lão Cố lại không muốn để cho vợ cậu ấy theo quân chứ? Nhưng cậu cũng nhìn thấy em gái lão Cố rồi đấy, nghe nói sức khỏe của em ấy không thể đi được đường dài, hơn nữa trước kia lão Cố đóng quân ở Tây Bắc, chỗ đó chúng ta còn ở được nhưng những cô gái mảnh mai như kia đến ở sao mà chịu nổi, sao lão Cố có thể bằng lòng để vợ và em gái cậu ấy đến những chỗ như vậy chứ?"

Đối với tình cảnh nhà họ Cố, cục trưởng Ngụy cũng biết đôi chút.

Cơ thể của Cố Di Gia vốn dĩ không ốm yếu như thế, chí ít khi Cố Minh Thành ở đây thì vẫn luôn cố gắng chăm sóc em gái, tẩm bổ cho em gái, cố gắng làm một số thực phẩm cung cấp dinh dưỡng cho em gái ăn, để dù trông cô không được khỏe mạnh nhưng ít nhất không thường xuyên bị bệnh.

Chỉ là đầu năm nay, cách có thể kiếm tiền cũng không nhiều, Cố Minh Thành cuối cùng chỉ có thể tham gia quân ngũ.

Thế mà trong hai năm anh ấy không ở nhà, em gái cứ như vậy lớn lên thành đứa trẻ bệnh tật đầy mình, suýt nữa còn mất mạng.

Nào biết được lúc ấy Cố Minh Thành suy nghĩ quá tốt, tham gia quân ngũ hai năm, đợi đến lúc cuối cùng anh ấy cũng có một kỳ nghỉ phép về thăm gia đình, mới phát hiện em gái ở nhà không được đối xử tốt.

Em gái bị mẹ kế đối xử khắt khe, rõ ràng sức khỏe không tốt, lại còn bị ép làm việc, không làm việc thì không có cơm ăn.

Lúc ấy Cố Minh Thành giận điên lên, lần này cuối cùng cũng làm ầm ĩ lên với cha ruột và mẹ kế, rồi dẫn em gái rời khỏi nhà.

Sau khi chuyển ra khỏi nhà, anh ấy vẫn không yên lòng nên đã cưới một người vợ giỏi về.

Lúc ấy Cố Minh Thành cũng chỉ mới mười chín tuổi, anh ấy để ý đến Trần Ngải Phương ở công xã bên cạnh, mà Trần Ngải Phương cũng thực sự rất tốt, chăm sóc em gái giúp Cố Minh Thành, sinh con dưỡng cái cho tới bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận