Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 743: Rủ Nhau Có Thai 4

Đối mặt với ánh mắt chăm chú của mọi người, đặc biệt bọn họ đều là người lớn nên Phương Mỹ Di chỉ biết cười xấu hổ, làm ra vẻ thục nữ dịu dàng, đợi Quản Tễ giới thiệu xong cô ấy mới lần lượt chào hỏi mọi người.

Lúc cô ấy ngồi xuống, có người cũng ngồi vào bên cạnh cô ấy, khuôn mặt đẹp trai nhã nhặn đeo một cặp kính đập vào mắt cô.

"Mỹ Di, lâu rồi không gặp, em còn nhớ anh không?"

Phương Mỹ Di thấy người trước mặt thì cũng rất vui vẻ, cô ấy vô thức thả lỏng lại: "Nhớ chứ ạ, anh họ Quản đây mà."

Quản Hạo Thần lấy tay đẩy mắt kính rồi nói với vẻ vô lại: "Anh gọi em là Mỹ Di, em gọi anh là anh Hạo Thần được rồi, không cần gọi anh họ Quản nghe rất xa lạ."

"Em biết rồi, anh Hạo Thần."

Phương Mỹ Di không quen những người ở đây, chỉ biết mỗi Quản Hạo Thần nên cô ấy bắt đầu trò chuyện với anh ấy.

Người nhà họ Quản ban đầu còn đang đánh giá cô, thấy điệu bộ tích cực của Quản Hạo Thần thì đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, ai nấy đều nhìn nhau.

Sắc mặt của mợ hai trông có vẻ rất thất vọng.

Phương Mỹ Di không hiểu được tâm tư của người lớn, cô ấy còn rất vui vẻ vì có thể gặp được Quản Hạo Thần ở đây.

Không vội không được, con trai bà ấy năm nay đã ba mươi tuổi vậy mà vẫn không chịu cưới vợ, nói là chưa gặp được cô gái phù hợp với mình nên chưa muốn cưới. Hiện giờ khó lắm mới thấy nó thích cực như thế, chứng tỏ cô gái nhà họ Phương này là người thích hợp.

Nếu không phải hôm nay nhìn thấy thì bà ấy cũng sẽ không biết gì.

Mợ hai cũng là mẹ của Quản Hạo Thần kéo tay chị mình vào trong bếp.

Cô ấy chỉ đơn thuần xem Quản Hạo Thần như một người anh trai đáng tin cậy. Bởi vì anh ấy vừa hài hước lại thú vị, cũng rất điển trai, lịch sự hòa nhã, nhìn qua là biết người làm việc trí thức.

Ôi, không phải chứ? Tên nhóc Hạo Thần này vậy mà lại chủ động bắt chuyện với con gái?

"Em ở lại thủ đô được mấy ngày?" Quản Hạo Thần hỏi.

"A Tễ à, có phải là Hạo Thần thích cô gái đó không?" Bà ấy gấp không chịu được: "Cô gái này là con gái của sư đoàn trưởng phương, năm trước chị với Hạo Thần tới tỉnh H tham gia tiệc cưới của Tiểu Lẫm, có phải bọn họ quen nhau vào lúc đó không?"

Bọn họ lại nhìn sang Quản Tễ, Quản Tễ cũng xua tay tỏ vẻ bà ấy không biết gì.

Năm trước từ lúc con trai đi tỉnh H về cũng đã qua vài tháng nhưng bà ấy không nghe nói con trai mình có trò chuyện hay thư từ với cô gái nào cả, cuộc sống vẫn bình thường như lúc trước.

Quản Hạo Thần nói: "Có nhiều chỗ chơi vui lắm, chủ yếu là em muốn đi chơi ở chỗ nào." Sau đó anh lại liệt kê mấy khu vui chơi rồi hỏi lại: "Hay là để anh dẫn em đi nhé? Em lạ nước lạ cái không quen, tìm đường cũng khó đúng không?"

Quản Tễ nói: "Đúng là Hạo Thần với con gái nhà người ta nói chuyện rất hợp nhau nhưng những chuyện khác thì chị cũng không biết."

Ban đầu Phương Mỹ Di định nói cô ấy sẽ đi chung với đồng nghiệp, nhưng câu "dẫn em đi" của Quản Hạo Thần làm cho cô ấy cảm thấy rất hợp lý.

Phương Mỹ Di nói: "Công việc cũng sắp làm xong rồi ạ, lãnh đạo cho bọn em nghỉ ngơi mấy ngày, nói là cho bọn em đi chơi thủ đô. Anh Hạo Thần, ở thủ đô này có những địa điểm du lịch nào ạ?"

Quan trọng nhất là... Anh ấy chính là cháu trai bên nhà mẹ đẻ của dì Quản, rất đáng tin cậy.

Một người yêu cái đẹp như Phương Mỹ Di vừa nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai dịu dàng làm ra biểu cảm như thế thì không chịu nổi, cô ấy vội đầu hàng: "Được được được, vậy nhờ anh!"

"Cái này..."

"Không sao." Quản Hạo Thần nói: "Hiếm khi em tới đây, nghỉ một ngày cũng không sao, nếu để sau thì còn không biết khi nào em mới lại đến thủ đô nữa!"

"Có ảnh hưởng gì tới công việc của anh không?" Cô ấy chần chờ hỏi.

"Khách sáo với anh làm gì!" Quản Hạo Thần bày ra vẻ mặt buồn bã: "Chẳng lẽ anh không thể đi cùng em một ngày à?"

Có một người ở thủ đô đi chung thì chắc sẽ không dễ bị lạc.

Lúc này, Quản Hạo Thần mới hài lòng: "Như vậy mới đúng."

Hai người còn đang trò chuyện, mặc dù đã không gặp nhau trong mấy tháng nhưng bọn họ vẫn có thể trò chuyện với nhau mãi không chán như lúc còn ở nhà họ Phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận