Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 745: Rủ Nhau Có Thai 6

Quản Tễ nghe xong vừa tự hào lại vừa lo lắng: "Sức khỏe của con bé không tốt lắm, không thể làm việc quá sức."

Tư lệnh Phong hỏi: "Mỹ Di, con có mang truyện tranh ngắn của Gia Gia tới đây không?"

Nói đi phải nói lại, mặc dù Cố Di Gia có nói mình đang hợp tác cùng nhà xuất bản để xuất bản truyện tranh ngắn ở trong thư nhưng cũng không gửi một tập tranh nào tới đây cho bọn họ xem. Không những thế, truyện tranh ngắn của cô cũng không bán ở thủ đô, cho nên cả hai vợ chồng còn chưa từng thấy truyện tranh ngắn của Cố Di Gia.

Có lẽ vì Cố Di Gia cảm thấy xấu hổ, cô cảm giác để người quen xem cứ lạ lạ thế nào, với lại cô nghĩ cha mẹ chồng đều là người bận rộn và nghiêm túc nên chắc sẽ không thích xem sách của trẻ em, vậy nên cô không gửi qua.

Nhưng trong lòng của hai vợ chồng tư lệnh Phong nghĩ đây là tác phẩm của con dâu út của bọn họ nên dù bọn họ không xem sách của trẻ con thì cũng có thể xem tác phẩm của con dâu út.

Phương Mỹ Di cười nói: "Có ạ, con cố tình cầm đến cho dì và chú đấy."

Cô ấy vội chạy tới phòng cho khách rồi mở ra hành lý của mình, lấy mấy quyển truyện tranh ngắn ra.

Phương Mỹ Di nghĩ khác với Cố Di Gia, cô ấy chỉ hận không thể gửi tác phẩm đi khắp nơi để mọi người hỗ trợ tuyên truyền để có thêm nhiều người thích. Đây chính là tranh vẽ của một đại mỹ nhân nhưng cô ấy chính là người phụ trách việc xuất bản của những bức tranh đẹp đẽ này.

Nếu không thì sao nó có thể giỏi đến vậy?

Tư lệnh Phong vỗ vỗ anh ấy rồi cổ vũ: "Đàn ông tốt không sợ thất bại, không thể từ bỏ dễ dàng!"

Quản Tễ thật sự vui vẻ: "Ôi trời, không ngờ con dâu út của chúng ta còn có tài như thế, Gia Gia thật sự rất giỏi."

Quản Tễ và tư lệnh Phong thấy anh ấy tới sớm như thế cũng hiểu được thằng nhóc này có ý với con gái của sư đoàn trưởng Phương.

Hai vợ chồng ngồi nghe cũng cảm thấy rất thú vị.

"Giờ thì chắc chắn rồi à?"

Hiện tại, tư lệnh Phong và Quản Tễ cũng không để tâm đến chuyện gì mà chỉ tập trung cùng nhau xem truyện tranh.

Thật ra Quản Tễ hơi tò mò, bà ấy cảm thấy hơi khó hiểu nên hỏi: "Năm trước lúc ở nhà họ Phương cũng đâu thấy cháu có ý gì với người ta đâu? Sao bây giờ lại thay đổi?"

Nhìn một lúc, tư lệnh Phong nói: "Câu chuyện này khá thú vị đấy."

Thỉnh thoảng, Phương Mỹ Di lại chêm vào một câu, bàn luận về cốt truyện trong tranh vẽ của Cố Di Gia và kể về cuộc bàn luận của các cô khi xác định cốt truyện chính và các tình tiết trong truyện.

Sáng sớm hôm sau, Quản Hạo Thần tới đón.

Nếu Phương Mỹ Di thật sự không có ý gì với mình thì sau này xem nhau như bạn bè, dù sao thủ đô cũng xa tỉnh H như thế cũng không biết lần sau gặp lại là khi nào nên cũng không cần phải xấu hổ.

Trong lòng bà ấy hơi xúc động, chẳng lẽ con dâu út của mình đổi sức khỏe lấy sắc đẹp và tài năng?

Quản Tễ vẫn rất thương anh ấy, bà ấy nói: "Cháu cũng rất tốt, bề ngoài của Hạo Thần nhà chúng ta vừa đẹp trai lại có triển vọng, có rất nhiều người trong khu tập thể quan tâm đến chuyện kết hôn của cháu nhưng cháu không thích thôi. Mỹ Di là một cô gái tốt, nếu cháu và con bé thành đôi thì mẹ của nó cũng không cần quan tâm đến chuyện cưới xin của nó nữa, giờ cứ qua một đoạn lại bắt con bé đi xem mắt."

Quản Hạo Thần đối mặt với câu hỏi của người lớn cũng hơi xấu hổ: "Lúc đó thời gian chúng cháu tiếp xúc nhau quá ngắn, cháu lại phải đi ngay nên không thể tiếp xúc thêm, nên trong lòng cháu cũng không chắc chắn..."

Quản Hạo Thần cười gật đầu: "Giờ cháu đã nghĩ thông rồi nên muốn thử một chút, sau này cũng không tiếc nuối gì ạ."

Quản Hạo Thần bật cười: "Đi, vậy tới Trường Thành trước."

Quản Hạo Thần hỏi: "Em muốn đi đâu?"

"Anh Hạo Thần, hôm nay chúng ta đi chơi ở đâu?"

Đến lúc Phương Mỹ Di rời giường mới biết Quản Hạo Thần đã tới đây, cô ấy hơi ngại ngùng, vội vàng ăn sáng rồi ra ngoài với anh ấy.

Phương Mỹ Di suy nghĩ đến những địa điểm mà anh ấy đã nhắc tới hôm qua: "Hay là chúng ta đi Trường Thành đi! Vĩ nhân đều nói không đến Trường Thành không phải người hào hiệp, chúng ta dạo Trường Thành một chuyến."

Quản Hạo Thần nghe được lời nói của cô mình cũng cảm thấy tự tin hơn, anh ấy cười nói: "Cảm ơn bác, cháu sẽ cố gắng ạ."

Thời tiết càng lúc càng nóng, học sinh cũng đã bắt đầu nghỉ hè.

Khu nhà tập thể lại trở nên náo nhiệt, mỗi ngày đều có những đứa nhỏ tràn đầy sức sống chạy tới chạy lui ngoài trời, đi đến nhà bạn hoặc chạy tới chân núi chơi. Bọn chúng không hề sợ ánh nắng gay gắt, đứa nào cũng bị cháy thành cục than đen.

Vì thế các chiến sĩ tuần tra cũng nhiều hơn, chỉ sợ có đứa nhỏ nào nghịch ngợm chạy đến khu vực nguy hiểm hoặc đi tắm sông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận