Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 746: Rủ Nhau Có Thai 7

Còn ở chỗ Cố Di Gia, lúc bọn nhỏ được nghỉ thì nhà của cô cũng đón rất nhiều đứa trẻ.

Đợt trước cô còn đặc biệt đi mua kẹo lúc vào thị trấn thăm chú Vinh, sau đó cô đặt kẹo lên một cái khay để sẵn trên bàn, những đứa nhỏ đến nhà cô chơi đều có thể ăn một viên kẹo.

Những đứa bé tới đây cũng tự giác lấy một viên, không lấy nhiều hơn, nếu đứa nào tham lam muốn lấy nhiều còn sẽ bị mấy bạn bên cạnh mắng cho rồi không thèm chơi chung nữa.

Đại Hoa, Bảo Sơn và cả đám Chu Vệ Cương đều chạy tới chỗ cô làm bài tập hè, đọc sách, có chỗ nào không hiểu sẽ hỏi cô.

Nhưng mà bọn nhỏ cũng rất hiểu chuyện, bọn chúng biết cô phải vẽ bản thảo nên chỉ hỏi lúc cô nghỉ ngơi và không hỏi nhiều, không chiếm nhiều thời gian của cô.

Đa số là bọn chúng sẽ cùng nhau thảo luận vấn đề, người hỏi nhiều nhất chính là Bảo Sơn.

Bảo Sơn chỉ Chu Vệ Cương làm xong một bài, Chu Vệ Cường kinh ngạc cảm thán: "Bảo Sơn, còn có chuyện gì em không biết không? Sao em biết nhiều thế?"

Bảo Sơn bình tĩnh nói: "Đọc sách nhiều là biết thôi."

Đại Hoa cũng hiểu được ý của Bảo Sơn, cô bé nhìn Chu Vệ Cương còn không biết gì, trong lòng thấy hơi phức tạp.

Trang Nghi Giai cũng đã chuyển địa điểm công tác của mình tới chỗ của Cố Di Gia, hai người cùng nhau làm việc cũng có thể thảo luận kịp thời, có lợi cho việc vẽ bản thảo.

Bảo Sơn liếc nhìn cậu bé rồi nói: "Không cần."

Nhưng thật ra cô bé vẫn muốn đọ sức với Bảo Sơn một chút nhưng chắc là không có cơ hội.

Đại Hoa xem Chu Vệ Cương rối rắm, trong lòng lại nghĩ cái này đâu chỉ đọc sách nhiều là được, còn phải có một cái đầu thông minh để hiểu được những kiến thức này, còn phải biết suy một ra ba.

Cố Di Gia ngơ ngẩn, nhìn sang Trang Nghi Giai, cô đột nhiên hỏi: "Mỹ Nghi, cậu không định học đại học à?"

Thật à? Đọc sách nhiều là hiểu à? Không lẽ vì cậu còn chưa đọc được nhiều sách?"

Cô ấy nhìn thấy Cố Di Gia còn có thể dành ra chút thời gian rảnh để chỉ bài cho bọn trẻ thì rất khâm phục: "Gia Gia, cậu giỏi thật đấy, sao cậu tốt nghiệp lâu lắm rồi mà vẫn nhớ rõ được nhiều kiến thức thế?"

Chu Vệ Cương nghĩ tới gì đó, lại hỏi tiếp: "Đúng rồi, Bảo Sơn, tháng chín này em cũng phải tới thị trấn để học cấp hai rồi, tới lúc đó anh sẽ bảo kê cho em!" Cậu bé hào hứng nói, đến lúc đó mình chính là đàn anh nên phải chăm sóc cho đàn em.

Hiếm khi, Chu Vệ Cương cảm thấy bối rối.

Xem ra sau này cô bé sẽ không học cùng cấp với Bảo Sơn, vị trí đứng đầu cấp cũng sẽ không bị cướp mất.

Nói tới đây cô ấy lại thở dài, cô ấy cảm giác mình không muốn học Đại học Công nông binh.

Chưa biết chừng cậu sẽ học khóa trên của Chu Vệ Cương.

Mặc dù điều kiện gia đình cô ấy khá tốt nhưng cô ấy cũng không phải loại người không biết phấn đấu nên cô ấy rất khát vọng tri thức. Nếu giáo viên trong trường không có năng lực dạy dỗ học sinh thì đi học cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Hiện tại, cô ấy cảm giác mình đã quên gần hết các kiến thức rồi.

"Haizzz, sao tớ lại không muốn chứ." Trang Nghi Giai bĩu môi: "Sau khi thi đại học bị hoãn thì tớ còn định đi Đại học Công nông binh, nhưng mà tớ lại nghe anh họ đã từng học ở Đại học Công nông binh kể chuyện thì không muốn đi nữa."

Cô nói bóng gió: "Lúc rảnh tớ sẽ đọc lại sách vở lúc trước, đọc sách là để hiểu đạo lý, biết đâu được sau này còn có công dụng khác. Mặc dù hiện giờ quốc gia đã đình chỉ thi đại học nhưng ai biết được lúc sau có khôi phục hay không chứ?"

Nhưng mà...

Số lượng có hạn, mỗi năm lại có thêm nhiều người đánh nhau vỡ đầu vì tranh giành vị trí này, thậm chí còn bày ra rất nhiều âm mưu.

Mặc dù như thế, nhiều người vẫn muốn đi Đại học Công nông binh nhưng cần phải được đề cử.

Cố Di Gia nghĩ đến chuyện thi đại học sẽ được tiếp tục vào hai năm sau, trong lòng cô lại vui vẻ.

Cố Di Gia hiểu rõ ý của cô ấy, hiện giờ giáo viên trong Đại học Công nông binh không đủ trình độ, nhiều người có kiến thức tốt đều bị xem là xú lão cửu, bị bắt ở trong chuồng bò. Những người vừa có năng lực vừa có đạo đức giáo viên ở lại trường dạy học không còn nhiều, đa số là những người được đưa lên cho đủ số và những kẻ tiểu nhân đạp người khác để leo lên vị trí này.

Trang Nghi Giai sửng sốt, cô ấy nhỏ giọng hỏi: "Cậu cảm thấy sẽ khôi phục lại à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận