Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 752: Cảm Thấy May Mắn Vì Không Thể Sinh Con 5

Tối nay, hiếm khi cô không ghét bỏ đoàn trưởng Phong cứ bám chặt lấy mình, mặc kệ anh xem mình như một cái gối ôm, cô bàn bạc với anh về chuyện mua quạt điện.

"Chúng ta cũng mua một cái nha." Cố Di Gia nói: "Ngày mai anh xem thử có ai muốn đi thị trấn thì nhờ người ta mua giùm hai cái quạt điện về, tới lúc đó để nhà chúng ta một cái, đưa cho chị dâu một cái."

Phong Lẫm "ừ" một tiếng, là một người đàn ông không có khái niệm gì về chuyện tiêu tiền nên anh không biết vợ mình mua hai cái quạt điện là một hành động lãng phí.

Hai ngày sau là ngày được nghỉ, Cố Minh Thành dẫn Trần Ngải Phương tới bệnh viện quân y tìm ông Hồ, ông Hồ khám xong xác nhận thân thể của cô ấy rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì thì cuối cùng mọi người mới yên tâm.

Cố Di Gia cũng quan tâm đến chuyện này nên tới hỏi thăm.

"Ông Hồ nói không có vấn đề gì, cơ thể của chị rất khỏe mạnh." Trần Ngải Phương buồn cười nói: "Hiện giờ mọi người có thể yên tâm rồi chứ?"

Cố Di Gia ôm cánh tay của cô ấy lắc lư: "Cái này không phải là do em quan tâm chị dâu thôi à."

Trần Ngải Phương cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ của cô, có lẽ sau khi kết hôn được đoàn trưởng Phong chăm sóc rất tốt nên bây giờ cô giống như một đóa hoa đang lúc nở rộ, càng xinh đẹp hơn, trong ánh mắt có thể nhìn ra cuộc sống vô ưu vô lo, cực kỳ hạnh phúc của cô.

Chuyện này làm cho trong lòng Trần Ngải Phương cũng dự cảm được gì đó.

Lúc đó cô ấy chỉ muốn Gia Gia có thể sống sót, nếu người sống không nổi thì nói gì đến chuyện kết hôn?

Phụ nữ kết hôn sinh con là chuyện rất bình thường, nếu không có con mới là chuyện lạ.

Bác sĩ từng nói với cô ấy nhiều lần về việc cơ thể của cô em chồng cực kỳ yếu ớt, không thích hợp kết hôn, dù kết hôn cũng khó mà có thai được...

Trần Ngải Phương kéo cô ngồi xuống, do dự một lúc mới thấp giọng nói: "Gia Gia, sức khỏe của em..."

Nhưng mà, cô ấy vẫn quá lạc quan rồi.

Trong lòng Trần Ngải Phương thở dài, kéo cô em chồng về phòng.

Cho đến khi bọn họ vào bộ đội, mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt đẹp. Cơ thể của Gia Gia cũng được điều trị tốt hơn, không còn ốm đau như người sắp chết, thậm chí còn kết hôn với một người đàn ông vĩ đại, cuối cùng cô ấy cùng yên tâm.

Cô ấy đắn đo không biết nói chuyện như thế nào với cô em chồng, chẳng lẽ phải hỏi trực tiếp là cơ thể của em có phải không khỏe nên khó có thai hay không?

"Chị dâu?" Cố Di Gia khó hiểu nhìn cô ấy.

Trước kia lúc còn ở nhà cũ, mỗi lần Gia Gia bị bệnh đều là cô ấy đưa đi bệnh viện nên cô ấy rất quen thuộc với bác sĩ trong bệnh viện ở thị trấn.

Cố Di Gia thấy cô ấy rối rắm nhìn chằm chằm bụng mình thì theo bản năng che lại, cô nói: "Chị dâu, chị nhìn gì thế?"

Gia Gia và đoàn trưởng Phong đã kết hôn gần một năm nhưng bụng của cô vẫn không có tin tức nào, ngay cả Trang Nghi Giai kết hôn sau cũng đã có thai rồi...

Trần Ngải Phương nhìn động tác của cô mới giật mình, do dự nói: "Gia Gia, ông Hồ có nói cơ thể của em..."

Trần Ngải Phương thấy Cố Di Gia sinh hoạt như người bình thường, không còn hay bị bệnh như trước. Cho nên, trong lòng cô ấy cũng ôm một hy vọng nhỏ bé, lỡ đâu sức khỏe của em ấy thật sự đã hồi phục, có thể kết hôn sinh con như những phụ nữ bình thường khác thì sao?

Mỗi lần Trần Ngải Phương nghĩ đến chuyện này thì trằn trọc cả đêm không ngủ, lo lắng cho chuyện hôn nhân của cô em chồng.

Cố Di Gia thấy cô ấy muốn khóc thì căng thẳng, vội vàng nói: "Chị dâu, hiện giờ chị còn có thai, không thể khóc được, nghe nói cảm xúc của phụ nữ có thai không được quá kích động..."

"Cái gì?"

Nhà chồng sẽ đối xử với cô như thế nào? Người chồng sẽ đánh giá cô thế nào? Nếu sau này đoàn trưởng Phong muốn có con nhưng Gia Gia không thể sinh được thì...

Cô không biết nên khóc hay cười, mấy ngày trước cô mới nói chuyện này với đoàn trưởng Phong xong giờ lại tới lượt chị dâu nhắc đến.

Mặc dù Trần Ngải Phương đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng vẫn không kìm được nước mắt, kéo tay của Cố Di Gia, cô ấy nhìn cô vừa đau lòng vừa khó chịu.

Sắc mặt của Cố Di Gia hơi cứng lại, cô đã hiểu được ý của chị ấy.

Trần Ngải Phương chớp chớp đôi mắt ngấn lệ của mình, nghẹn ngào nói: "Chị chỉ hơi khó chịu..."

Mặc dù tuổi của hai người không cách xa nhau nhiều nhưng cô ấy đã nuôi Cố Di Gia lớn, giống như nuôi đứa con gái, hết sức hết lòng vì cô. Còn tưởng cô gả cho một người đàn ông tốt, cuộc sống hôn nhân trôi chảy thì không cần lo lắng nữa, không ngờ cô em chồng lại không thể sinh.

Một người phụ nữ không thể sinh con...

Cố Di Gia thản nhiên nói: "Chị dâu, ông Hồ đã nói với đoàn trưởng Phong là cơ thể của em không thể có thai, không sinh con được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận