Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 76: Anh Muốn Cưới Cô 6

Anh không phải là một người quan tâm vẻ ngoài nhưng phải thừa nhận rằng, dung mạo của cô rất đẹp, chẳng trách lại bị một vài tên đàn ông không tự kiềm chế được bản thân để mắt tới. Cô chỉ đang bảo vệ bản thân bằng cách của riêng mình, giải quyết mối nguy, không phạm phải những sai lầm mang tính pháp luật, hành vi này cũng không là gì cả.

Điều này khiến anh hiếm khi nhìn nhiều hơn một chút.

Chính cái nhìn này, khi chạm vào ánh mắt của cô, trái tim anh đột nhiên lỡ nhịp mà mất kiểm soát, đầu óc trống rỗng.

Phong Lẫm không biết đây là gì nhưng không thể nghi ngờ, lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mất kiểm soát, không thể khống chế một số suy nghĩ.

Cơ thể thường có xu hướng thành thật hơn trái tim mình, lúc Phong Lẫm còn chưa biết mình đang nghĩ gì thì cơ thể đã phản ứng.

Tấn công dứt khoát và nhanh gọn.

Anh muốn lấy cô, muốn để cô trở thành vợ anh!

*

Cô ta vốn cũng không muốn đến tìm Cố Di Gia vào lúc này, tốt nhất là vào ban ngày có thể tránh Trần Ngải Phương, nhưng ban ngày cô ta phải làm việc, không thể xin phép nghỉ nên chỉ có thể tới sau khi làm xong việc.

Cuối cùng Cố Minh Nguyệt cũng rời đi với bộ mặt uất ức.

Trần Ngải Phương không đếm xỉa tới, lạnh lùng nói: "Cố Minh Nguyệt, nếu cô nói thêm câu nữa, cô lập tức cút ra ngoài cho tôi!"

Lúc này cô ta vừa đói vừa mệt, lại vừa lo lắng cho Khương Tiến Vọng, khiến cô ta tủi thân đến mức suýt khóc.

Trần Ngải Phương cũng ở đó, nghe thấy vậy, sắc mặt cô ấy lập tức không vui, trực tiếp đuổi người: "Chuyện này là không thể, cậu ta giở trò lưu manh với Gia Gia là có lý sao?"

*Chờ đến mây tan thấy trăng sáng: một câu trong tập thơ của Mộng Tịch Dao, ý chỉ con người phải kiên trì, đợi đến ngày mây rẽ thấy mặt trời, mây tan hiện trăng sáng.

Đêm hôm sau, Cố Minh Nguyệt lại tới.

Sắc mặt Trần Ngải Phương vô cùng không tốt, cô ấy quay đầu nói với Cố Di Gia: "Gia Gia, với dáng vẻ này của Cố Minh Nguyệt xem ra vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ cần Khương Tiến Vọng chưa ra ngoài một ngày, cô ta vẫn sẽ đến quấy rối em."

"Anh ấy thật sự không có..." Cố Minh Nguyệt kích động nói.

Lần này cô ta trông còn lo lắng hơn, sắc mặt tiều tụy đi rất nhiều, cô ta nhìn Cố Di Gia cầu xin, vẫn là những lời nói cũ, muốn Cố Di Gia ra mặt chứng minh Khương Tiến Vọng không giở trò lưu manh với cô, để anh ta được phóng thích.

Sau khi tan làm, cô ta còn chưa cả ăn cơm đã vội vàng phóng xe về công xã tìm Cố Di Gia.

Nghe cô ấy nói như thế, Cố Di Gia cũng hiểu.

Cố Minh Nguyệt nghẹn lại, vẻ mặt uất ức.

Trần Ngải Phương tiếp tục nói: "Bên nhà họ Khương kia tạm thời không có động tĩnh gì, không có nghĩa là bọn họ sẽ không tới tìm em, nếu như Khương Tiến Vọng thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ nhà họ Khương sẽ trút giận sang em..."

Cố Di Gia nhẹ nhàng ừm một tiếng, coi như cô đã hiểu được tình cảm mà nữ chính dành cho nam chính sâu sắc nhường nào, chẳng trách cuối cùng lại "Chờ đến mây tan thấy trăng sáng"* gả cho Khương Tiến Vọng.

"Thật ra với Cố Minh Nguyệt, chị lại không cảm thấy lo lắng lắm." Trần Ngải Phương nghiêm túc nói: "Cái chị lo lắng là người nhà họ Khương."

Chính vì như thế, nguyên chủ mới bị tiếng nói của bọn họ chèn ép, chịu áp lực rất lớn, cô ấy lại sợ nói với chị dâu, sẽ khiến chị dâu tức giận rồi đến tìm người nhà họ Khương làm loạn, ảnh hưởng đến anh trai và chị dâu.

Hơn nữa bọn họ cũng biết Trần Ngải Phương là một người đáng gờm nên luôn thừa dịp Trần Ngải Phương không ở nhà mới tới.

Người nhà họ Khương cũng sẽ không từ bỏ ý định.

Cố Di Gia tự nhiên hiểu được.

Dù nói thế nào, bọn họ cũng nên đến cảm ơn anh ấy.

Nói đến đây, lông mày của cô ấy nhíu lại, cực kỳ không vui.

Nguyên chủ cảm thấy sức khỏe của mình như này đã liên lụy hai người rồi, nếu lại vì chuyện này mà khiến bọn họ lo lắng, cô ấy sẽ càng cảm thấy áy náy và bất an hơn.

Cho nên cuối cùng mới nghe theo đề nghị của Cố Minh Nguyệt là đến chỗ dì cả của cô ta tránh mặt.

Hiện tại, bởi vì cô làm rối, không đợi Khương Tiến Vọng chính thức cho người đến cầu hôn, còn chưa đối đầu với người nhà họ Khương thì cô đã đưa Khương Tiến Vọng vào tù.

Thật ra trong cốt truyện, nhà họ Khương cũng vì không muốn để cho Khương Tiến Vọng cưới nguyên chủ, nên từng người nhà họ Khương đã lần lượt ra tay, trong đó mẹ Khương Tiến Vọng là người tích cực nhất, lần nào cũng là khiêu khích và châm chọc nguyên chủ.

Đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng, chắc sẽ sẽ ra tay với cô.

Trần Ngải Phương nghĩ một lúc, nói: "Ngày kia là chủ nhật, chúng ta đến thăm cục trưởng Ngụy, thuận tiện cảm ơn anh ấy hôm qua đã ra tay giúp đỡ."

Tuy nói đây vốn là chức trách của công an nhưng Khương Tiến Vọng vẫn đang bị nhốt, chắc hẳn cũng là nhờ cục trưởng Ngụy đã làm gì đó.

Điều này càng đáng ghét hơn, biết rõ sức khỏe nguyên chủ không tốt mà còn tìm đến cửa như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận