Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 773: Không Ai Có Thể Bên Cạnh Ai Mãi Mãi 6

Phương Mỹ Di ở trụ sở mấy ngày, chuẩn bị quay về thành phố.

Cô ấy đến tìm Cố Di Gia, nói với cô ấy: "Tớ phải về nhà xuất bản đây, tháng sau lúc quay lại lấy bản thảo thì có khi tớ không còn làm việc ở nhà xuất bản bên này nữa. Biên tập viên phụ trách các cậu chắc sẽ đổi sang người khác đấy..."

Nếu đã quyết định kết hôn, cô ấy phải bàn giao công việc xong xuôi, thời gian một tháng chắc cũng đủ rồi.

Cố Di Gia đã sớm chuẩn bị tâm lý, nên thấy bình thường, may là đến cuối năm, tác phẩm đăng nhiều kỳ cuối cùng cũng kết thúc, không có Phương Mỹ Di ở đây cũng không sao cả.

"Đi đi, cậu kết hôn nhanh lên rồi thưởng cho mình một kỳ nghỉ ngơi."

Sau khi Phương Mỹ Di rời đi, Cố Di Gia ngồi dưới mái hiên, hai tay chống cằm ngẩn ngơ nhìn hoa cỏ trong sân.

Phong Lẫm vừa về đến nhà, đập ngay vào mắt là cảnh tượng như thế.

Anh đến gần, nâng mặt cô lên hôn một lát, rồi đi rửa tay, quay về phòng thay sang một bộ quần áo sạch sẽ khác, xong xuôi thì ngồi xuống cạnh cô.

Cô quay sang hỏi: "Anh Lẫm, lúc họ kết hôn, chúng ta chuẩn bị quà như nào đây?"

Cô không còn gì để nói, đương nhiên là phải có phong bì đỏ nhưng đâu thể chỉ có mỗi mình phong bì đỏ được chứ?

"Ngay tháng sau, trước Trung thu, lúc đó anh họ Quản sẽ đến đây."

Cố Di Gia: "..."

Phong Lẫm không cảm thấy gì cả, anh không thân thiết với Phương Mỹ Di chút nào, nhưng sắp tới Phương Mỹ Di sẽ kết hôn với anh họ Quản, cũng xem như là "chị dâu họ", trở thành người một nhà.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười: "Được, cũng làm cho anh một bộ luôn."

"Sao thế?" Anh hỏi thăm bằng giọng điệu nhẹ nhàng.

"Bỏ đi, để em tự nghĩ." Cố Di Gia thầm suy tính: "Hai ngày nữa anh được nghỉ đúng không? Anh đi cùng em lên thị trấn, em muốn mua ít vải, làm cho Mỹ Di hai bộ quần áo làm quà tân hôn."

"Khi nào hai người họ kết hôn thế?"

Cố Di Gia đáp: "Không có gì đâu, chỉ là em thấy Phương Mỹ Di sắp kết hôn, cảm giác thời gian trôi qua nhanh như cơn gió."

Phong Lẫm nói: "Chuẩn bị một cái phong bì đỏ lớn đi! Lúc chúng ta kết hôn, anh Thần cũng tặng thế mà."

Trước tiên họ đến chỗ của chú Vinh ngồi một lát, ăn cơm trưa cùng ông ấy, sau đó lại cửa hàng bách hóa mua ít đồ.

Phong Lầm ừ một tiếng.

Lần này đi Cố Di Gia đã mang theo tất cả phiếu vải trong nhà theo, cô còn mua rất nhiều vải, ngoài việc làm quần áo cho Phương Mỹ Di ra, thì tháng chín tới Bảo Sơn cũng sẽ lên học cấp hai nên làm thêm cho cậu bé hai bộ nữa.

Phong Lẫm nói: "Em cũng làm cho mình hai bộ luôn đi."

Đến ngày đoàn trưởng Phong được nghỉ, hai người dắt nhau lên thị trấn.

Tập luyện hơn nửa năm này cuối cùng cũng phát huy được chút tác dụng.

"Không sao đâu." Cố Di Gia cười tít mắt: "Gần đây Nghi Giai không còn nôn nghén nữa rồi, sức khỏe tinh thần cũng khá hơn nhiều, có cậu ấy giúp đỡ, em không còn bận như trước nên vẫn có thể dành ra chút thời gian rảnh để làm quần áo."

Cố Di Gia: "..."

Phong Lẫm lấy vải giúp cô, lo lắng hỏi: "Nhiều thế em có mệt quá không?"

Nhưng mà... Tai của đoàn trưởng Phong ửng đỏ hết lên, anh cũng không từ chối tình cảm mãnh liệt của vợ mình, còn rất thích là đằng khác.

Sau đó, cô dứt khoát làm cho tất cả mọi người trong nhà luôn.

Cuộc sống mỗi ngày của cô đều rất bận rộn, nhưng cũng rất bình yên.

Ngày hôm sau, ngoài việc vẽ bản thảo ra, cô còn làm quần áo cho Phương Mỹ Di, làm quần áo thu đông dành cho phụ nữ có thai cho chị dâu luôn.

Sau khi mua đồ xong, hai người đến chỗ của chú Vinh ngồi một lát, mãi đến khi thấy trời không còn sớm lắm mới quay về trụ sở.

Mùa hè năm nay, vợ anh vất vả đến mức gầy đi rất nhiều, đoàn trưởng Phong thật sự rất lo cho cô, luôn nghĩ cách để có thể nuôi cô béo lên.

Cô nhìn người đàn ông bên cạnh mình, nhướng mày, quan sát xung quanh không có ai, bèn nhón chân hôn lên môi anh một cái, cười híp mắt nói: "Anh Lẫm, anh tốt quá."

Phong Lẫm "ừ" một tiếng, vẻ mặt cứng nhắc.

Giữa ban ngày ban mặt, mặc dù hai người vẫn đang ở ngoài, dù không có ai nhìn thấy, anh vẫn cảm thấy không được tự nhiên lắm.

Phong Lẫm nhìn gương mặt tươi cười của cô, tuy màu da vẫn chưa hồng hào khỏe mạnh nhưng hơi thở không gấp gáp như trước, nếu đi lâu hơn chút, sắc mặt cô sẽ tái nhợt và bị khó thở.

Phong Lẫm thấy cô cầm túi bánh gạo, bèn đưa tay ra xách hộ cô, còn cho cô một cái để vừa đi vừa ăn.

Phải chăm sóc cực kỳ cẩn thận, nếu không chỉ cần lơ là một chút thôi, cô sẽ đổ bệnh, nhẹ thì cảm cúm, nặng thì sốt cao không giảm.

Nhưng sức khỏe của cô vẫn chưa đủ khỏe mạnh, không được vất vả quá, không được nóng quá, không được lạnh quá...
Bạn cần đăng nhập để bình luận