Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 781: Thiên Tài 6

Cố Di Gia để anh nắm tay mình, trên đường đi cô kể lại chuyện hôm nay đi đăng ký học, sau đó đắc ý nói: "Bảo Sơn có ngày hôm nay đều là nhờ có em ân cần dạy dỗ đấy."

Trước kia lúc ở trong thôn, khả năng học của Bảo Sơn thật ra cũng tương tự như học sinh lớp bốn lớp năm trong thôn, không mấy hứng thú và cũng không có ý định học tiếp.

Tới khi bọn họ theo quân, không cần làm việc nhà nông, trong nhà có cha, cậu bé không cần phụ giúp mẹ làm việc nhà, thế nên có nhiều thời gian hơn, vì thế Bảo Sơn đều dùng thời gian rảnh vào việc học tập.

Có thể nói, sau khi Bảo Sơn tới khu nhà tập thể mới bắt đầu chuyên tâm học hành.

Có điều, chỉ trong hai năm, cậu bé đã có thể học xong chương trình cấp hai và cấp ba, hơn nữa còn thật sự hiểu được nó thì đúng là thiên tài, hơn nữa cũng một phần là nhờ sự dạy bảo của cô.

Phong Lẫm mỉm cười, anh nhìn dáng vẻ đắc ý của cô thì chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu, khen ngợi: "Ừ, Gia Gia giỏi lắm."

Cố Di Gia ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy anh có muốn thưởng cho em một chút không?"

"Thưởng cái gì?" Anh buồn cười hỏi.

Một lúc lâu sau, anh mới khàn giọng hỏi: "Bây giờ không còn qua loa nữa chứ?"

Ở bên ngoài, đoàn trưởng Phong chững chạc đàng hoàng, khiến người ta tưởng rằng anh là người lãnh đạm và cấm dục. Thế nhưng nào có ai biết được sau khi về nhà đóng cửa lại, anh thật ra là người nhiệt tình như lửa, vô cùng điên cuồng.

Đoàn trưởng Phong: "..."

Cố Di Gia ghé mặt dựa vào bả vai anh, không muốn nói chuyện.

Hoàng hôn che đi vẻ thẹn thùng trên mặt anh, anh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn quanh, sau đó ôm lấy eo cô, vội vàng đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa, sau đó nhanh chóng kéo cô về nhà.

Trước ngày khai giảng một ngày, Trần Ngải Phương thu dọn quần áo cho Bảo Sơn, Cố Di Gia cũng đưa quần áo mới cô mới làm cho Bảo Sơn.

Cố Di Gia ghé sát gương mặt xinh đẹp của mình tới trước mặt anh: "Thưởng cho đoàn trưởng Phong một nụ hôn."

Cho nên ở bên ngoài thật tốt, cô trêu chọc anh thế nào cũng không sợ.

Cố Di Gia không mấy hài lòng, bèn nói: "Anh lừa gạt em kiểu đấy sao?"

Đoàn trưởng Phong: "..."

"..."

Cố Di Gia nói với vẻ đầy lý lẽ, hùng hồn: "Bây giờ Bảo Sơn học cấp hai rồi, hơn nữa còn trong giai đoạn trổ mã, nhiều quần áo đều đã ngắn, chắc chắn phải mặc đồ mới thôi."

Cô kháng nghị suốt cả đường đi, còn chưa kịp nói hết thì đã bị anh ôm chặt lấy, sau đó, anh tựa người lên cánh cửa, nụ hôn nhiệt tình ập tới.

Sau đó cô gọi Bảo Sơn tới, ra dấu diễn tả chiều cao của cậu bé.

Chớp mắt đã tới tháng chín, học sinh khắp nơi đều khai giảng.

"Sao em lại may quần áo mới nữa?" Trần Ngải Phương quở trách.

Bảo Hoa vui mừng reo hò.

Bảo Hoa chen vào: "Cô út, có của con hay không?"

Bảo Sơn bình tĩnh "ừ" một tiếng: "Khóc cái gì chứ? Tới Quốc khánh anh lại về."

Hai vợ chồng Cố Minh Thành đều khá cao, con cái có gen di truyền của bọn họ, hơn nữa còn được ăn uống không tệ, vóc dáng hai đứa nhỏ đều cao, có thể đoán trước được sau này bọn nhỏ tuyệt đối đều sẽ là nam thần nữ thần chân dài.

Trong lòng Trần Ngải Phương càng không nỡ: "Bảo Sơn, ngày mai con có muốn mẹ đưa con tới trường không?"

Đúng là lại cao thêm so với lúc mùa xuân một khoảng.

Quần áo mới đã được giặt qua, nên Trần Ngải Phương bỏ bọn nó vào túi hành lý.

Nhìn hành lý đã được thu dọn xong, lại nghĩ tới ngày mai Bảo Sơn sẽ phải rời xa bọn họ, tất cả mọi người đều có chút không nỡ. Bảo Sơn đã lớn như thế rồi cũng chưa từng sống xa người nhà bao giờ, thật ra bọn họ đều cảm thấy không yên tâm.

"Không cần đâu!" Bảo Sơn vội nói: "Mẹ, mọi người không cần đưa con đi đâu, con với những bạn khác ngồi xe của bộ đội tới trường học là được."

Bảo Sơn nhận quần áo cô út mới may cho, rất cảm động nói: "Cảm ơn cô út."

Một tháng nữa là tới Quốc khánh, khi đó sẽ có một ngày nghỉ, có thể về nhà.

Nếu không phải mọi người đều thấy vẻ khó chịu trong mắt cậu bé thì mọi người còn tưởng rằng cậu bé vẫn bình tĩnh như những gì đang nói vậy.

Nói cho cùng thì cậu bé vẫn còn là con nít.

"Có chứ." Cố Di Gia cười nói: "Hai đứa đều có, nhưng cô còn chưa may xong, mấy ngày nữa cô mang qua sau."

Bảo Hoa nhận ra về sau cô bé không thể nhìn thấy anh trai mỗi ngày, mắt càng đỏ hơn: "Anh đi học, sau này sẽ giống như chị Đại Hoa, một tháng mới về một lần sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận