Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 801: Áo Lông Vịt 3

Chính ủy Mã lấy mấy quả lê từ trong túi áo ra chia cho ba mẹ con, quay sang nhìn hai vợ chồng nhà kia, anh ấy chỉ "chậc" một tiếng.

Ai mà chẳng có tuổi trẻ.

Sau khi hái lê xong, mọi người không ở trong núi nữa, quay đầu về nhà.

Về đến khu nhà tập thể, hai người Cố Di Gia tách khỏi nhà chính ủy Mã, mang theo hạt dẻ và lê núi sang nhà anh trai chị dâu.

Vừa vào đến cửa thì thấy Cố Minh Thành đang sửa lại mái nhà, Trần Ngải Phương đứng dưới nhìn chăm chú, đưa đồ này đồ kia cho anh ấy.

Thấy hai người về, Trần Ngải Phương cười nói: "Về rồi à, mọi người thu hoạch được gì đấy?"

"Mẹ ơi, có hạt dẻ này, còn có cả lê núi nữa." Bảo Hoa vui vẻ chạy đến, giơ quả lê vừa to vừa đẹp cho mẹ xem: "Quả này là con đặc biệt để riêng cho mẹ, là quả đẹp nhất đó."

Trần Ngải Phương mỉm cười nhận lấy tấm lòng hiếu thảo của con gái, gọi họ vào uống ngụm nước, nói với lên chỗ mái nhà: "Lão Cố, để chiều sửa tiếp đi, giờ mình đi nấu cơm trưa cái đã, ai cũng đói cả rồi."

Xong xuôi, Cố Di Gia chạy đến chỗ mái nhà, hỏi: "Đoàn trưởng Phong, anh sửa sao rồi? Xuống dưới ăn chút hoa quả này."

Cố Di Gia lắm mồm nói một câu: "Chị dâu, em muốn ăn hạt dẻ ngào đường "

Trần Ngải Phương theo sau phụ giúp.

Trần Ngải Phương lấy ít hạt dẻ đi hấp, chút nữa dùng làm đồ ăn vặt sau bữa ăn chính.

Cố Minh Thành cũng không từ chối, nói cho em rể chỗ nào cần sửa và sửa như nào.

Cố Di Gia lập tức giải thích cách làm, Trần Ngải Phương nghe xong không biết nên nói gì, hấp rồi lột vỏ, xong lại còn lăn với đường rồi nướng trên lửa...

Cố Minh Thành đáp lại một tiếng.

"Hạt dẻ ngào đường là gì ạ?"

Sau khi giao phó lại cho em rể, anh ấy lại đi rửa tay rồi vào bếp nấu cơm trưa.

Sau khi Cố Minh Thành đi xuống, Phong Lẫm nói: "Để em lên sửa cho."

Giọng nói Phong Lẫm truyền đến: "Tí nữa anh xuống."

"Mẹ ơi, con cũng muốn ăn." Bảo Hoa đáng thương nói, qua sự miêu tả của cô út, nó cảm thấy món này rất ngon.

Cố Di Gia và Bảo Hoa Bảo Sơn xúm lại lấy hạt dẻ hôm nay thu hoạch được ra, loại một số hạt đã bị sâu ăn, sau đó chọn ra mấy quả lê núi, gọt vỏ, cắt thành miếng vừa ăn.

Bảo Sơn nhìn sang, dù chưa nói gì nhưng thông qua biểu cảm cũng hiểu được rằng cậu bé cũng muốn ăn.

Bảo Hoa vểnh cái tai lên, cảm thấy món nào cô út làm cũng ngon hết.

Phiền phức quá đi, làm xong thì tốn không biết bao nhiêu củi rơm với đường nữa?

Cô đút một hạt cho đoàn trưởng Phong: "Sao? Ngon đúng không?"

Ăn xong bữa trưa, hạt dẻ ngào đường cũng xong luôn rồi.

Cố Di Gia nói chen vào: "Có đường quế hoa thì tốt biết mấy, hạt dẻ ngào đường quế hoa mới chuẩn vị."

Cố Di Gia và Bảo Hoa cười hì hì tỏ vẻ không thành vấn đề.

Bảo Hoa gật đầu lia lịa phụ họa, cảm thấy cô út nói rất đúng ý cô bé.

Trần Ngải Phương đành nói: "Được rồi được rồi, tí nữa hấp xong mẹ sẽ đưa cho hai đứa lột vỏ."

Trời cũng dần chuyển lạnh.

Sau ngày Quốc Khánh, Bảo Sơn quay lại trường học.

Trần Ngải Phương thấy hai cô cháu như này thì không khỏi bật cười.

Nhưng sau khi hạt dẻ đã sẵn sàng để lột thì người làm lại Trần Ngải Phương và Phong Lẫm, Bảo Sơn lại giúp cha nhóm lửa xào rau, Cố Di Gia và Bảo Hoa thì ra sân hái rau rồi mang đi rửa.

Lời này thốt ra khiến Trần Ngải Phương lườm một cái: "Em biết ăn quá nhỉ."

Nếu ăn theo kiểu của cô em chồng này thì bao nhiêu tiền cũng không đủ, may mà điều kiện nhà họ cũng gọi là dư dả. Hơn nữa, Gia Gia cũng tự kiếm được tiền, nếu không với sự tham ăn như này, cũng chỉ có thể nghĩ chứ nào có chuyện ăn, thế thì khó chịu lắm đấy.

"Biết làm sao được, sống trên đời nên biết rằng ăn uống là chuyện xếp đầu tiên đồng thời là chuyện quan trọng nhất, muốn ăn gì chưa bao giờ là việc đi quá giới hạn." Cố Di Gia cười tít mắt, hoàn toàn không cảm thấy bản thân tham ăn chút nào.

Cố Di Gia ăn thử một cái, ngoài giòn trong thì mềm dẻo, cộng thêm lớp đường bao phủ bên ngoài nữa, đúng là món ngon tuyệt vời mà.

Trần Ngải Phương ăn liền mấy hạt, nói: "Ăn thì ngon thật nhưng tốn nhiều đường quá."

Kiểu đồ ăn vừa ngọt vừa mềm như này cực kỳ được đám trẻ con yêu thích, Bảo Sơn và Bảo Hoa cũng không ngoại lệ.

Đoàn trưởng Phong lặng lẽ gật đầu, món vợ anh thích thì chắc chắn là rất ngon, gật đầu là hành động chuẩn xác.

Khi những giọt mưa đầu tiên của mùa thu rơi xuống, nhiệt độ tối đó bỗng giảm mạnh, có thể là do sáng lúc đoàn trưởng Phong rời khỏi giường, Cố Di Gia không đắp chăn tử tế nên hôm đó lúc ngủ trưa có hơi ho nhẹ khiến anh căng thẳng như đi đánh trận.

May mà chỉ là ho với sổ mũi nhẹ chứ không bị sốt, không bị bệnh nặng như đợt mùa xuân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận