Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 805: Áo Lông Vịt 7

Thủ đô.

Lúc cảnh vệ mang một bọc hàng vào trong nhà, Quản Tễ và tư lệnh Phong đều thấy quen đến mức không nhìn cũng biết là của con trai và con dâu út gửi đồ đến.

Không phải là những người con trai con gái khác không gửi đồ này đồ kia, mà do công việc của bọn nó quá nhiều, còn phải nuôi con cái nữa nên gửi đồ ít hơn, hầu hết đều gửi vào các dịp lễ ngày tết. Khác hẳn với con dâu út, có thể do chưa có con nên cuộc sống cũng tương đối nhàn rỗi, cộng thêm việc biết kiếm tiền nên luôn quan tâm đến hai người già này, có gì tốt đều gửi đến đây hết, chẳng quan tâm có phải dịp lễ hay tết không.

Quản Tễ cực kỳ hào hứng nói: "Không biết lần này Gia Gia gửi gì đến mà cái bọc hàng lớn quá."

Bà ấy dùng tay ước lượng, chợt nhận ra bọc hàng tuy lớn nhưng không nặng chút nào.

Tư lệnh Phong hỏi: "Hay là áo lông cừu?"

Hai năm qua, mùa đông nào con dâu út cũng gửi những chiếc áo len do chính con bé tự tay đan.

Khi Quản Tễ mở ra, phát hiện bên trong ngoài ít đặc sản quê ra thì còn có hai chiếc khoác khá dày, hai chiếc áo này nhìn qua thì có vẻ khá dày nhưng không hề nặng chút nào, cầm trong tay cảm giác rất nhẹ nhàng.

Tư lệnh Phong mặc vào, cũng nhận thấy được công dụng của nó, ánh mắt hiện lên sự vui mừng, lập tức nhớ đến những chiến sĩ đang đóng quân ở nơi khốn khó nhất.

Đọc tiếp nội dung thư, Quản Tễ phát hiện, con dâu út còn chu đáo giải thích cách xử lý lông vịt, làm ra áo lông như thế nào, không giấu giếm chút nào.

Vậy nên bà ấy nhanh chóng cởi áo lông cừu ra, mặc lại áo lông vào, nhận ra toàn thân trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng không hề lạnh chút nào, ngay lập tức hiểu được ưu điểm của chiếc áo này.

Hai vợ chồng đều rất yêu thích chiếc áo này, đồng thời cảm thấy rất mới mẻ.

"Lông vịt á?" Tư lệnh Phong ngạc nhiên, không ngờ lại là đáp án này.

Anh thế mà lại có thể lấy được một cô gái tốt nhường này!

Tư lệnh Phong lật qua lật lại nhiều lần, không hiểu quần áo làm bằng chất liệu gì, sao có thể nhẹ được như vậy.

Bà ấy đưa thư cho tư lệnh Phong đọc.

Quản Tễ hào hứng khoác nó vào, bà ấy dạo quanh nhà một lát, không lâu sau thì đã thấy nóng, cảm thấy hình như bản thân mặc hơi nhiều áo. Bà ấy cúi xuống nhìn áo mình đang mặc, rõ ràng là mặc như bình thường sao mà nhiều được, nhưng không hiểu sao lúc mặc chiếc áo lông vào, bà ấy cảm giác người mình nóng lên đáng kể.

"Gia Gia nói, áo này làm bằng lông vịt." Quản Tễ vừa đọc thư của con dâu út vừa nói: "Ưu điểm của nó là nhẹ nhưng rất ấm, ấm hơn áo khoác quân đội nhiều."

Có nó, họ cũng sẽ không khổ như giờ nữa.

Không sinh con thì sao chứ?

"Lão Phong, áo này tốt thật đấy!" Bà ấy ngạc nhiên vui mừng nói.

Quản Tễ không phải kiểu phụ nữ cần con cái để nối dõi tông đường, bà ấy là một người văn minh tiến bộ. Giá trị của người phụ nữ không nằm ở việc sinh con được hay không mà nằm ở hành động, họ đã làm được gì, mang đến giá trị gì cho xã hội, cho quốc gia này.

Sau khi đọc xong, tư lệnh Phong cảm thán: "Mắt nhìn người của con trai đúng là chưa bao giờ sai."

Quản Tễ đắc ý nói: "Đúng đấy, nếu không nhờ con trai thì sao chúng ta có được cô con dâu tốt như này cơ chứ?"

Chính điều này cũng khiến cho bà ấy và con dâu út trở thành bạn qua thư với nhau, mỗi tháng đều gửi cho nhau ít nhất một lá thư.

Đọc thư của con dâu trước còn hơn.

Bà ấy vui mừng khôn xiết, nhưng ngay lập tức lo lắng: "Lúc đó tiết trời rất lạnh, ngồi tàu phải mất ba ngày hai đêm mới đến nơi, Gia Gia có chịu được không đây?"

Sau khi đọc xong thư của con dâu út, ông ấy đọc tiếp sang thư của con trai.

Nghĩ đến việc tết năm nay, con trai và con dâu út sẽ đến đây ăn tết, Quản Tễ vui không để đâu cho hết.

Dù chỉ đóng góp một phần rất nhỏ trong công cuộc xây dựng đất nước nhưng có là tốt rồi.

Hiếm lắm mới có dịp con trai dẫn con dâu út về ăn tết, nếu mấy đứa còn lại cũng về được thì tốt quá rồi!

Những năm qua, vì công việc của bọn nó nên tết cứ ngày càng ít người dần, thậm chí thỉnh thoảng còn chỉ có hai vợ chồng già ăn tết với nhau.

Bà ấy đứng dậy: "Không được, tôi phải gọi điện hỏi thằng cả, thằng hai, thằng ba xem tết này bọn nó có về không, lúc đó một nhà chúng ta có thể sum họp rồi."

Đây đều là thói quen của hai vợ chồng, dù sao phong cách viết thư từ trước đến nay của con trai vẫn như thế, chỉ có lác đác vài câu hỏi thăm sức khỏe cứ như thể viết nhiều thêm vài câu thì chết hay gì, họ chán không buồn nói cũng không buồn ngó ngàng luôn.

Tư lệnh Phong nói: "Chẳng phải có áo lông rồi à, cái này rất ấm, chắc là không sao đâu. Hơn nữa bà cũng phải tin con trai mình chứ, nếu nó đã quyết định đưa Gia Gia đến đây ăn tết thì sức khỏe của Gia Gia chắc chắn không thành vấn đề."

Quản Tễ suy nghĩ một hồi, cũng tự nhận thấy bản thân lo lắng hơi thừa.

Con trai mình quan tâm Gia Gia đến mức nào, người mẹ như bà ấy sao có thể không rõ chứ, nếu sức khỏe của Gia Gia không cho phép con bé bôn ba đường dài, chắc chắn con trai sẽ không đồng ý.

Cách viết thư của con bé y chang con người nó, lúc nào cũng có chút dí dỏm sinh động, dù chỉ là những việc nhỏ nhặt bình thường trong đời sống hàng ngày cũng được con bé miêu tả rất thú vị. Vì vậy, lúc nào cũng khiến người đọc vô thức cười lúc nào không hay, khi nhận được thư của con bé luôn có cảm giác chờ mong thôi thúc.

"Thật à?!" Vẻ mặt Quản Tễ ngạc nhiên pha chút vui mừng cầm lấy lá thư, đúng là con bà ấy viết như vậy thật.

Tư lệnh Phong ngạc nhiên nói: "Đồng chí Lão Quản, con bà nói tết năm nay, nó với Gia Gia đến đây ăn tết này."

Nhưng lần này, thư của Phong Lẫm nhiều thêm hẳn một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận