Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 812: Đoàn Trưởng Phong Giận Rồi 7

Sau khi ra khỏi cửa anh đưa cây dù và đèn pin trong tay mình cho cô, sau đó bế cô lên, cứ như thế bước nhanh về nhà.

Cố Di Gia: "..."

Vừa về đến nhà Cố Di Gia đã bị ném lên giường, nhưng người nào đó vẫn ân cần cởi hết áo khoác, giày, nón các thứ ra hết rồi mới nhét cô vào trong chiếc chăn ấm áp kia.

Cố Di Gia thử đưa chân ra ngoài: "Em muốn rửa chân..."

"Đợi đó đi!" Anh lạnh lùng đáp lại một tiếng rồi quay người bước ra ngoài.

Một lúc sau, Phong Lẫm cầm theo thùng nước quay lại để cô ngâm chân.

Hai chân vừa được ngâm trong nước ấm thì dường như dòng máu đang đông cứng trong cơ thể lập tức được tan ra ngay, thoải mái đến mức khiến người ta muốn nằm dính chặt trên giường không muốn làm gì cả.

Cố Di Gia nói: "Anh Lẫm, anh cũng ngâm chung với em đi."

Cố Di Gia đưa tay ra ôm lấy anh, cố ý dùng giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ để làm nũng: "Anh Lâm, em sai rồi, anh đừng giận nữa mà!"

Cố Di Gia run lên, không chỉ không nhích ra mà còn cố gắng nằm sát vào lòng anh hơn.

Không lâu sau cuối cùng đoàn trưởng Phong cũng vào, vén chăn lên nằm xuống cạnh cô.

Giọng nói này lạnh lùng như cơn tuyết đang rơi bên ngoài, như một cơn gió lạnh lùa thẳng vào tim cô, khiến máu trong người cô suýt chút nữa là đông cứng lại.

Cố Di Gia dùng khăn lau khô chân xong kéo lê chiếc chăn xuống giường, khoác áo lên rồi ngoài rửa mặt.

Nếu như người bình thường thấy nét mặt này của anh thì hoặc là bị doạ phải câm như hến, hoặc là có thể tránh được bao xa thì tránh.

Phong Lẫm không ngâm chân với cô, anh ở bên ngoài nửa tháng nay, không hề chăm sóc gì cho bản thân nên cả người dính đầy bụi bặm, chỉ có thể xách theo thùng nước vào nhà vệ sinh tắm.

"Anh Lẫm, em biết sai thật rồi mà!" Cô xuống nước, thái độ nhận sai có thể nói là rất thành khẩn: "Sau này em sẽ không đội gió đội tuyết ra ngoài nữa, em sẽ ngoan ngoãn ở yên trong nhà!"

Cô rửa mặt xong trở về phòng thì chui ngay vào trong chăn ấm của mình, đợi đoàn trưởng Phong quay lại.

Đợi đến khi anh tắm xong thì nước ngâm chân của Cố Di Gia cũng đã nguội, anh xách thùng nước ấy đi đổ.

Đoàn trưởng Phong không hề bị dao động: "Em sai gì chứ? Anh thấy em đâu có sai."

Cho dù là người có trái tim sắt đá đến đâu thì cũng không thể tiếp tục giận được.

Anh vừa nằm xuống thì một bóng dáng vừa thơm vừa mềm đã nhào sang ngay, dựa vào lồng ngực ấm áp ấy, mùa hè thì cô chê nóng không cho anh ôm, nhưng chỉ cần đến mùa đông thì đấy lại trở thành nơi mà cô yêu nhất.

Phong Lẫm ôm chặt lấy cô, ngón tay vuốt ve gương mặt cô từng chút một, anh cảm nhận được làn da dưới ngón tay mình không còn lạnh như lúc nãy nữa, cuối cùng đã có chút sức sống rồi.

Cô lẩm bẩm một hồi, sau đó lại dùng sức nhào người sang hôn anh, khiến người đàn ông vốn đang nghiêm túc kia hoàn toàn không thể tức giận tiếp được nữa.

Nhưng nó lại hoàn toàn không có tác dụng khi đứng trước mặt cô, cô không những không im lặng mà ngược lại còn nói nhiều hơn, thậm chí còn dùng sức dính chặt lấy người anh nữa...

Cố Di Gia không khỏi yên lặng.

Phong Lẫm biết rất rõ tính cách của cô nên tức giận cắn lấy đôi môi cô, vừa nghe thấy cô kêu đau đớn kêu lên một tiếng thì lại không đành lòng, nhích người sang liếm lấy như vỗ về.

Như vậy không phải không tốt, mà là... Anh cứ như vậy mãi sẽ rất vất vả, cô không muốn anh như vậy.

Cố Di Gia lập tức đồng ý ngay: "Vâng em biết rồi, em sẽ tự chăm sóc cho mình mà."

"Gia Gia, đừng gạt anh." Giọng nói anh khàn đặc, như thế đang cố gắng kìm nén gì đó.

"Lần sau đừng như vậy nữa!" Anh lên tiếng: "Chuyện có lớn đến nhường nào cũng không quan trọng bằng sức khoẻ của em."

Một lúc lâu cô mới đáp: "Hôm nay chị Mỹ Hà sinh, em thật sự không yên tâm nên muốn đi thăm cô ấy. Anh biết đấy nếu như em không qua đó thăm thì thật sự không thể ngồi yên được, em sẽ nghĩ mãi về chuyện này cả đêm mất... Em không hề lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn, một năm nay em đều rèn luyện sức khỏe nên cũng không còn yếu như anh nghĩ đâu, anh biết chuyện này mà."

Tuy không thể khỏe mạnh như ngươi bình thường nhưng cũng không đến mức như trước, gió vừa thổi là sẽ té ngã ngay. Sức khỏe của cô không còn yếu như xưa nữa, không đến mức đi dưới tuyết có một đoạn đường là sẽ đổ bệnh, đặc biệt là khi cô còn mặc nhiều lớp như thế nữa.

Anh quá bao bọc cô, cũng đánh giá quá thấp về sức khỏe hiện tại của cô.

Cô trả lời càng nhanh thì càng chứng tỏ không thành tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận