Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 814: Đến Thủ Đô 1

Mấy ngày sau lúc tuyết đã ngừng rơi thì Cố Di Gia đã mang theo một cái giò heo đi thăm Phương Mỹ Di.

Lúc cô bước vào cửa thì đã thấy đoàn trưởng Du đang ngồi trong sân nhà giặt tã, trông y hệt một ông bố bỉm sữa.

Thấy cô đến thì đoàn trưởng Du rất vui mừng nói: "Em dâu, sao em lại đến rồi?" Thấy cô mang theo một cái giò heo đến thì anh ấy hơi ngạc nhiên: "Em đến là được rồi, sao lại còn mang quà đến làm gì?"

Cố Di Gia cười nói: "Không có gì, nghe nói ăn giò heo sẽ có nhiều sữa em mới cố ý nhờ đoàn trưởng Phong đến cung tiêu xã để nhờ người giữ lại cho đấy."

Lúc Tiền Quyên Quyên sinh con thì cô cũng mang theo một cái giò heo đến làm quà, nên không có lý nào mà đến lúc Phương Mỹ Hà sinh thì lại không có được. Nói ra thì mặc dù tình hình không giống nhau thật, nhưng dùng một cái giò heo làm quà thì vẫn khiến cô cảm thấy hơi buồn cười, nhưng trong thời đại này thì đây là món quà thiết thực nhất rồi.

Cô phải đợi mất mấy ngày mới có được cái giò heo này đấy.

Bên phía cung tiêu xã không phải ngày nào cũng bán thịt, cho dù là có thì nếu đến muộn thì cũng mua không được.

Mặc dù Cố Di Gia có tiền nhưng lại không có bao nhiêu phiếu thịt cả, muốn mua thịt cũng mua không được, may là Phong Lẫm có người quen bên cung tiêu xã nên muốn gì thì báo với người ta một tiếng là được.

Lần trước Cố Di Gia miễn cưỡng đội tuyết để sang đây khiến cô ấy vẫn còn nhớ như in, lo lắng không thể yên lòng được.

Nghe thấy cô nói thế thì Phương Mỹ Hà lại thở dài, vỗ lên tay cô.

Ánh sáng trong phòng hơi tối mờ, cửa sổ cũng được đóng chặt lại tránh để gió lạnh lùa vào.

Cố Di Gia ngồi xuống bên cạnh giường đáp: "Không sao, em đến thăm chị và đứa nhỏ, nếu không thì em không yên tâm được."

Mặc dù vợ sư đoàn trưởng là Tống Nguyệt Mai cũng tặng không ít, không hề để Phương Mỹ Hà chịu thiệt nhưng cũng không biết có phải là do xuất phát từ thể chất không nhưng sữa của cô ấy vẫn không đủ để cho con bú, cũng có thể là do đứa nhỏ háu ăn nên uống hơi nhiều chăng.

"Chị không sao." Phương Mỹ Hà cười với cô: "Không phải lão Du đã quay về rồi sao? Em đấy, phải tự chăm sóc bản thân mình kỹ càng hơn chút."

Bác gái Du từ nhà bếp bước ra, thấy cô đang cầm theo một cái giò heo thì hai mắt sáng lên.

Cô ấy hiểu ý của Cố Di Gia, những người làm quân tẩu như họ không dễ dàng gì, bình thường thì vẫn ổn, chỉ sợ lúc xảy ra chuyện thì không có người đàn ông ở bên cạnh để giúp đỡ. Gia Gia chỉ là thấy thương cho cô ấy một mình sinh con trong lúc đoàn trưởng Du không có ở nhà, nếu không thì sao cô lại phải đội tuyết để đến đây thăm cô ấy chứ?

Cố Di Gia đưa chân giò cho bác gái Du xong thì bước vào nhà thăm Phương Mỹ Hà và đứa nhỏ.

"Đồng chí Cố, đúng là cảm ơn cháu, đúng lúc sữa của Mỹ Hà không đủ để cho con bú, bác còn không biết nên bồi bổ cho con bé thế nào nữa đây này." Nói đến đây thì bà ấy lại buồn rầu.

Bây giờ thấy cô bước vào cửa với tinh thần phơi phới như thế thì cuối cùng cũng thở phào được một hơi.

Phương Mỹ Hà không ngờ mình và Cố Di Gia khác xa nhau đến vậy nhưng lại có thể trở thành bạn bè của nhau.

Phương Mỹ Hà đang ngồi trên giường, ôm lấy đứa nhỏ dịu dàng dỗ dành, thấy Cố Di Gia bước vào thì cô ấy đặt đứa bé đã được dỗ ngủ say sang một bên, hờn giận nói: "Gia Gia, sao em lại đến đây thế? Trời lạnh như thế, không có việc gì thì đừng ra ngoài thì vẫn tốt hơn."

Hai người trò chuyện được một lúc thì Cố Di Gia lại quay sang ngắm đứa nhỏ đang ngủ say, càng nhìn càng thấy giống đoàn trưởng Du.

Đây cũng là lý do vì sao bình thường mọi người trong khu nhà tập thể không cần biết cãi nhau ầm ĩ đến mức nào nhưng một khi có ai đó gặp khó khăn thì cũng đều sẽ giúp đỡ nhau.

Cô ấy nhìn Cố Di Gia bằng ánh mắt dịu dàng, rõ ràng là một cô gái trông xinh đẹp như thế nhưng lại không hề cậy vào nó để huênh hoang, mà rất ngoan ngoãn ân cần đến mức không thể tin được. Một khi cô đã quan tâm ai thì cô sẽ đối xử với đối phương thật lòng thật dạ, thậm chí còn bảo vệ chở che.

"Trông rất giống đoàn trưởng Du đấy." Sao lại không di truyền chút gen xinh đẹp nào từ mẹ mình hết thế?

Cố Di Gia cũng không ở lại nhà đoàn trưởng Du quá lâu, đợi khi thăm hai mẹ con xong thì quay về nhà cho kịp vẽ bản thảo.

Nếu như sinh thêm mấy đứa nhóc giống hệt vậy thì cô ấy cảm thấy mình không cần sống nữa, chắc chắn cuộc sống tương lai của cô ấy sẽ rối tung cả lên.

Phương Mỹ Hà gật đầu: "Còn không phải sao, may là chỉ sinh một đứa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận