Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 819: Đến Thủ Đô 6

Lúc trời sáng thì họ cũng đã đến được thành phố.

Tiểu Trương đưa họ đến thẳng nhà tổ của nhà họ Doãn.

Nói là nhà tổ nhưng thật ra mấy năm trước đã được tu sửa lại, trông đầy vết tích lịch sử nhưng cũng không quá cũ kỹ, những hộ gia đình gần đó đều là hàng xóm láng giềng mấy mươi năm.

Nghe thấy có tiếng động bên ngoài thì ông cụ Doãn bước ra kiểm tra, thấy Cố Di Gia bước xuống xe thì gương mặt trở nên vui vẻ.

"Gia Gia!"

"Ông cậu!"

Cố Di Gia nhào qua đó dành cho ông cụ Doãn một cái ôm đầy tình thương, trông cứ như một đứa bé vậy.

Ông cụ Doãn cười đến mức mắt híp lại thành một đường thẳng, rõ ràng là rất thích sự nhiệt tình và gần gũi của đứa trẻ này dành cho mình. Mặc dù khiến người ta không phản ứng kịp thật nhưng ông ấy lại rất hưởng thụ. Hơn nữa, trên người Cố Di Gia còn có đặc trưng mà người lớn rất thích nữa, nên cho dù không nhìn mặt thì cũng rất ít người không thích cô.

Một cô gái vừa trẻ trung, xinh đẹp, dẻo miệng, hài hước, lại thân thiết với mọi người... Đừng nói là con nít, ngay cả cô ấy cũng thích cô em họ này nữa là.

Tô Vân Nhân đáp: "Làm phiền gì chứ, hai đứa có thể đến thì không biết ông nội vui đến nhường nào kìa."

Hai người họ vừa vào nhà thì thấy hai đứa con của Tô Vân Nhân và Doãn Kiến Thành cũng có mặt ở đó, hai đứa nhỏ tò mò nhìn chằm chằm họ. Vì vậy, Cố Di Gia lấy ra một miếng bánh để dỗ bọn nhỏ, nên chẳng mấy chốc bọn nhỏ đã thân thiết với Cố Di Gia hơn.

Cố Di Gia vào phòng thay bộ quần áo rộng rãi hơn, sau đó kéo lấy Tô Vân Nhân nói: "Chị dâu họ à, cảm ơn chị nhiều lắm, bọn em làm phiền chị rồi."

Tô Vân Nhân cũng bước ra, thấy cảnh tượng này thì cũng bật cười theo, bước sang đó giúp một tay khiêng hành lý rồi cả đoàn người bước vào nhà.

Anh ấy cười nói: "Hiếm lắm Phong Lẫm và Gia Gia mới có dịp đến đây, tối nay anh em chúng ta uống chút rượu để vui vẻ một hôm."

Phong Lẫm bước xuống xe, thấy một già một trẻ đang nắm lấy tay nhau, đứng trước cửa nói chuyện như thể nói mãi không hết thì không khỏi bật cười.

Nhưng tiếc là họ chỉ ở có một đêm, nếu không thì ông cụ còn vui mừng hơn nữa.

Sau khi Tiểu Trương mang hành lý của hai người họ vào nhà thì đã lái xe rời khỏi đó.

Đúng là Gia Gia rất có bản lĩnh lấy lòng người lớn.

Sau khi được biết hai người họ sẽ đến thì Tô Vân Nhân đã dọn dẹp phòng khách xong từ sớm, cô ấy sợ Cố Di Gia bị lạnh nên còn đặc biệt đốt sẵn lò sưởi, vô cùng chu đáo.

Cô cảm thấy hơi choáng váng mặt mày.

Tô Vân Nhân mang trà ra, nhìn thấy cảnh tượng đó thì cười nói: "Không ngờ hai đứa siêu quậy nhà chị cũng thích chơi với Gia Gia nữa."

"Sao thế? Say rồi sao?" Ông cụ Doãn hơi lo lắng: "Đứa nhỏ này, sao lại lén uống rượu cơ chứ?"

Lúc trời chập tối khi Doãn Kiên Thành tan làm về thì còn cố tình mua thêm một ít thịt kho về nữa.

Anh ấy đi mở một bình rượu thật, mùi rượu thơm nồng, Cố Di Gia thấy tò mò nên nhân lúc Phong Lẫm không chú ý nên đã lén nhấp một ngụm từ ly rượu của anh, sau đó mặt bắt đầu đỏ bừng lên.

Cố Di Gia giải thích: "Còn không phải là do nồng độ rượu của các anh uống quá cao sao, nếu không thì em cũng không đến mức uống một ngụm đã gục ngã ngay."

Sáng hôm sau, lúc bị gọi thức giấc thì cô vẫn còn mơ mơ màng màng, mãi cho đến khi được uống một chén nước ô mai để tỉnh rượu thì cuối cùng cũng tỉnh lại được phần nào. Nước ô mai này được nấu từ ô mai mà Tô Vân Nhân mang đi phơi nắng vào mùa hè rồi tích trữ lại, sau đó mang đi nấu lên, nó chua đến mức khiến mặt mũi cô nhăn tít lại, có tác dụng giải rượu rất tốt.

Ngày đầu tiên đến nhà họ Doãn đã kết thúc bằng việc Cố Di Gia gục ngã sau một ngụm rượu.

Dứt lời cô còn có thể xem như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục gắp đồ ăn, nếu như không phải gương mặt ấy đang ửng đỏ lên, còn cười ngây ngô nữa thì thật sự trông không khác gì bình thường cả.

Phong Lẫm không đồng ý với cách làm của cô: "Sau này đừng động vào rượu nữa."

Cố Di Gia cười híp mắt nói: "Cháu chỉ muốn thử một ít thôi mà, nhưng ai ngờ lại thấy hơi chóng mặt, không sao đâu."

Người khác là một ly say, còn cô thì một ngụm đã say rồi.

Phong Lẫm không muốn tranh cãi với cô, sau khi mặc quần áo và các thứ phụ kiện khác giúp cô thì cũng sắp đến giờ hai người họ nên đi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận