Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 822: Trên Tàu Hỏa Ba Ngày 2

Cố Di Gia cảm thấy anh ấy kể chuyện mình lái máy cày dưới nông thôn rất thú vị, nghe rất hấp dẫn.

Đang nghe được một lúc thì cô chú ý đến Tần Mộng Kiều nằm giường trên không biết đã quay đầu lại từ lúc nào, đang nhìn họ, khi đối diện với đôi mắt bình tĩnh của cô ấy thì Cố Di Gia đáp trả lại bằng một nụ cười.

Tần Mộng Kiều khựng lại nhưng cuối cùng cũng vẫn cười đáp lại.

Du Phong thấy Cố Di Gia cười với giường trên thì lập tức phản ứng lại ngay, nhanh chóng cười híp mắt lên tiếng: "Kiều Kiều, em có đói không? Có muốn ăn chút gì không?"

Anh ấy vừa nói xong thì đã mở hành lý ra, lấy ra một gói đồ, sau đó lại lấy ra một cái bánh trứng từ trong túi giấy ra đưa cô ấy.

Vốn Tần Mộng Kiều không muốn quan tâm đến anh ấy nhưng khi nghe một câu Kiều Kiều, hai câu cũng Kiều Kiều thì lại thấy mệt mỏi: "Im miệng ngay!"

"Em xuống đây đi mà." Du Phong kéo lấy cô ấy: "Từ sáng đến giờ em đã không ăn gì rồi, để bụng đói thì không tốt đâu."

Tần Mộng Kiều thấy anh ấy bày ra bộ mặt nếu mình không ăn thì nhất quyết không bỏ qua thì vô cùng đau đầu, chỉ đành cam chịu trả lời: "Được rồi, em ăn là được rồi đúng không?"

Tần Mộng Kiều không lên tiếng, tiếp tục ăn miếng bánh trứng của mình.

Sau khi ăn xong, cô ấy không vội quay lên giường trên ngay mà ngồi dưới để cho tiêu bớt thức ăn, quay đầu nhìn ra cửa sổ, thái độ đã thể hiện rõ ràng là không muốn ngó ngàng đến ai.

Lúc chỉ mới nghe được nửa câu thì mặt Tần Mộng Kiều khẽ biến sắc, đợi sau khi nghe hết nửa câu sau thì cô ấy hỏi: "Anh đến nhờ thím Thường làm gì?"

Tần Mộng Kiều lặng lẽ nhận lấy uống.

Tần Mộng Kiều thờ ơ ngồi đó ăn, sau đó như sực nhớ ra gì đó nên đã hỏi: "Bánh này đâu ra thế?"

Phong Lẫm thấy ánh mắt của cô như thế thì sao lại không biết cô đang nghĩ gì chứ, vì thế anh lập tức lấy một cái túi ra ngay.

Cô ấy bước từ tầng trên xuống giường dưới, như vậy cũng tiện cho việc ăn uống hơn.

Cố Di Gia ngồi đối diện thấy hai người họ đang ăn sáng thì cũng thấy hơi đói.

"Là của con gái thím Thường cho lúc sáng đấy." Du Phong nói: "Tối qua anh có nhờ thím Thường làm giúp..."

Du Phong vội vàng lấy bánh trứng ra đưa cho Tần Mộng Kiều, cô ấy lấy một cái, vừa ăn vừa nói: "Bánh được để bên cạnh túi sưởi nên vẫn còn ấm, chúng ta ăn nhanh đi, nếu không đợi thêm lát nữa thì bánh sẽ nguội mất."

Thấy cô ấy đã ăn xong cái bánh thì Du Phong lại ân cần rót thêm ly nước: "Kiều Kiều à, em uống nước đi."

"Kiến Thành chuẩn bị cho chúng ra đấy, nói là để chúng ăn trên đường đi."

"Vì thím Thường làm bánh trứng rất ngon!" Du Phong cười: "Hôm nay chúng ta phải đi cho kịp chuyến xe, làm gì có thời gian nấu nướng cơ chứ. Cho nên anh đã nhờ thím Thường làm ít bánh cho, nhưng anh cũng đâu có lấy không, anh trả tiền đấy."

Cố Di Gia ghé đầu lại nhìn, phát hiện bên trong đủ các loại đồ ăn vặt, từ hạt dưa, đậu phộng cho đến mứt trái cây và thịt khô, tất cả đều có đủ, có một nửa là mua, nửa còn lại là tự làm.

Vì trông bánh trứng của họ trông rất ngon nên cô đã lập tức hiểu ra tại sao Du Phong lại cố tình đi nhờ người ta làm, tay nghề của thím Thường này chắc là rất giỏi.

"Đây là gì thế?" Cố Di Gia hỏi.

Cố Di Gia đổ một ít đồ ăn vặt ra, nói với hai người đối diện: "Đồng chí Tần, đồng chí Du, chỗ chúng tôi có ít đồ ăn vặt, hai người cũng thử một ít đi."

Phong Lẫm nói: "Có lẽ là vậy."

Dứt lời thì cô ấy lập tức bóc đậu phộng tự lột vỏ ăn, ăn được vài hạt thì như sực nhớ ra gì đó, cô ấy nhanh chóng cảm ơn Cố Di Gia và Phong Lẫm.

Cô ăn một miếng thịt khô, một vị ngọt lan ra trong miệng, có vị của mật ong, cô kinh ngạc hỏi: "Chắc đây không phải là do chị dâu làm đấy chứ?"

Chắc là nhà họ Doãn biết hai người họ phải ngồi tàu hỏa để đến thủ đô nên cố tình chuẩn bị cho họ, cũng chỉ vì muốn Cố Di Gia có thứ để ăn trên xe, có thứ lót bụng.

Cố Di Gia ngạc nhiên.

Nói xong, cô còn rất nhiệt tình chia cho họ một phần nữa.

Du Phong không hề từ chối, tươi cười nhận lấy: "Cảm ơn nhiều nhé, không ngờ hai người lại chuẩn bị nhiều thứ như thế, chúng tôi ở dưới quê còn không có thời gian chuẩn bị nữa đấy." Anh ấy vừa dứt lời thì lại nhét một đống đậu phộng vào tay Tần Mộng Kiều, còn hỏi han thêm: "Kiều Kiều, có cần anh bóc vỏ đậu phộng cho em không?"

Sắc mặt Tần Mộng Kiều cứng đờ, pha lẫn chút tức giận: "Không cần!"

Tài nghệ nấu nướng của chị dâu Tô Vân Nhân không tệ, cô đến nhà họ Doãn hai lần thì hai lần đều được ăn đồ ăn cô ấy làm.

Mặc dù hai vợ chồng này luôn cãi nhau nhưng lại không khó để ở chung với họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận