Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 823: Trên Tàu Hỏa Ba Ngày 3

Cố Di Gia thở phào một hơi, cô chỉ sợ đi xe đường dài mà lại gặp phải hành khách ở chung khó chịu, mọi người ở chung trong một khoang, còn phải gặp mặt nhau tận mấy ngày, như vậy sẽ rất mệt mỏi đấy.

Nhưng bây giờ xem ra hai người này rất dễ chịu.

Sau đó Cố Di Gia và Du Phong vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện.

Mặc dù giới tính của hai người khác nhau nhưng do ai nấy cũng đều đã kết hôn, hơn nữa một nửa còn lại cũng đang ở ngay bên cạnh, thêm vào đó họ cũng chỉ trò chuyện thôi nên không có gì cả.

Trò chuyện là một cách để giết thời gian.

Phong Lẫm và Tần Mộng Kiều yên lặng ngồi nghe, hai người họ không hề chen ngang, vốn họ cũng đâu phải người nhiều lời.

Nhưng Phong Lẫm vẫn luôn chú ý đến vợ mình, lúc cô nói chuyện bị khô miệng thì anh rót nước cho cô, chăm sóc cô vô cùng chu đáo.

Tần Mộng Kiều thấy thế thì không khỏi ngây người ra.

Phong Lẫm chỉ mua một phần cơm thịt kho tàu, còn Du Phong thì mua đến tận hai phần.

Bởi vì khẩu phần ăn của Cố Di Gia rất nhỏ nên chắc chắn cô sẽ không ăn hết một phần cơm, Phong Lẫm chỉ mua một phần, đợi cô ăn xong thì mình sẽ ăn.

Cơm trên tàu hỏa không hề rẻ xíu nào, người bình thường khi đi tàu hỏa thì thường không nỡ mua mà sẽ tự mang theo để ăn, cố gắng chịu đựng cho qua mấy ngày này.

Phong Lẫm mở hộp cơm ra, đưa cho Cố Di Gia: "Gia Gia, em ăn trước đi."

Cố Di Gia lắc đầu: "Anh Lẫm, em không buồn ngủ."

"Xốt nấm này rất đưa cơm đấy, bảo đảm hai người sẽ ăn ngon miệng hơn."

Ngay sau đó, Phong Lẫm lấy ra một chiếc áo khoác lớn dành cho quân nhân từ trong hành lý, anh hỏi: "Gia Gia, em có muốn chợp mắt một lúc không?"

Phía đối diện Du Phong lấy ra một chiếc lọ thủy tinh từ trong đống hành lý, sau đó nói với họ: "Đồng chí Cố, đồng chí Phong, chỗ tôi có xốt nấm này, hai người cũng ăn thử đi."

Đến trưa, cả Phong Lẫm và Du Phong đều đi mua cơm hộp.

Tối qua do quá say nên cô ngủ rất sớm, nhưng đồng thời sáng nay cũng thức rất sớm, anh đang lo cô vẫn còn buồn ngủ.

Du Phong nói: "Kiều Kiều, qua đây ăn cơm nhanh lên."

Cố Di Gia ăn một muỗng cơm dính xốt nấm, chớp mắt vị thơm và mặn đã lan ra khắp miệng cô, còn có hương vị của nấm hương nữa, đúng là rất ngon, rất đưa cơm.

Cũng đồng nghĩa với việc chỉ những người dư dả mới mua được cơm hộp ăn.

Cô gật đầu nói: "Xốt này ngon thật đấy."

Anh ấy nhiệt tình đưa nó sang cho hai người họ, lúc nãy họ đã ăn đồ ăn vặt của Cố Di Gia nên bây giờ cũng hào phóng lấy ra xốt mà mình chuẩn bị để chia sẻ.

Sau khi Phong Lẫm nghe xong thì dứt khoát nhận lấy nó, đổ một ít vào trong hộp cơm của mình.

Tần Mộng Kiều hít sâu một hơi, hạ thấp giọng nói: "Ban đầu chúng ta kết hôn chẳng qua là vì ngăn sự thúc giục của mọi người mà thôi..."

Vốn Tần Mộng Kiều không muốn ngó ngàng gì đến Du Phong, nhưng anh ấy cứ hỏi bên tai không ngừng, suýt chút nữa là làm đổ cả hộp cơm, vì thế cô ấy mới lên tiếng nói: "Đúng vậy, đồ ăn thím Thường nấu là ngon nhất, vậy tại sao anh không lấy con gái của thím ấy đi? Thím Thường người ta cũng đã nói rồi, chỉ cần anh đồng ý làm con rể của bà ấy thì ngày nào bà ấy cũng nấu đồ ăn ngon cho anh ăn mà!"

Một lúc lâu, cô ấy mới nhỏ giọng nói: "Chuyện này không tính, dù sao chúng ta cũng không hề có... Đợi qua tết, sau khi chúng ta về nhà thì sẽ tìm một lý do để ly hôn."

Tần Mộng Kiều nhìn anh ấy, sau đó lạnh lùng bật cười một tiếng.

Du Phong vội vàng lắc đầu: "Anh thích ăn đồ ăn thím Thường nấu nhưng không đồng nghĩa là anh muốn làm con rể của thím ấy, hơn nữa hai chúng ta cũng đã kết hôn rồi, anh chỉ muốn sống với em hết quãng đời còn lại thôi."

Du Phong cũng đổ một ít lên hai hộp cơm của mình và Tần Mộng Kiều, cười đáp: "Tôi nhờ thím Thường làm đấy, bà ấy nấu ăn rất ngon, trong thôn có tiệc tùng hay gì thì đều gọi bà ấy qua giúp một tay hết."

Nói đến đây thì hình như cô ấy sực nhớ ra chuyện gì nên sắc mặt trông hơi khó coi.

Du Phong nói: "Nhưng việc chúng ta đã kết hôn là sự thật." Anh ấy nhìn chằm chằm cô ấy: "Anh nghiêm túc đấy, anh đã cùng em về thủ đô để gặp cha mẹ, nói với họ chuyện của chúng ta rồi mà."

Tần Mộng Kiều nhai cơm một cách máy móc.

"Kiều Kiều, em cười gì thế?" Du Phong bực bội, anh ấy không biết vợ mình đang cười gì, nụ cười ấy rất đáng sợ.

"Như vậy sao được chứ?" Du Phong từ chối, tức tối đáp: "Dù sao anh cũng không ly hôn đâu! Nếu như ly hôn rồi lại có người đến ép chúng ta..." Anh ấy nhìn vợ mình, lòng thấy xót xa: "Em đừng cho rằng anh không biết, trong thôn có không ít đồng chí nam thích em, nếu như em ly hôn với anh thì sẽ có người đến theo đuổi em ngay đấy, lỡ như em không chịu được nỗi vất vả dưới nông thôn mà lại phải gả cho người bản địa ở đó thì phải làm sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận